Tần Dĩ Duyệt nói xong, bình tĩnh mà nhìn Mạc Mộ Trầm.
"Không cần cô phải quan tâm!"
"Cơ thể của anh, anh muốn làm gì cũng được. Chỉ có cái là hi vọng đến lúc đó anh đừng tìm bệnh viện và những người khác làm phiền. Cũng đừng bởi vậy tổn thương đến bác sĩ hay y tá." Tần Dĩ Duyệt chậm rãi nói, "Tôi sẽ để cho y tá đem chăn bông mới đến cho anh."
Nói xong, Tần Dĩ Duyệt mở cửa, muốn đi ra ngoài.
"Người phụ nữ ngu xuẩn kia, tôi cho cô đi chưa?" Mạc Mộ Trầm cực kỳ bại hoại mắng.
Tần Dĩ Duyệt trở lại. Bình tĩnh mà nhìn hắn. Trong ánh mắt không có nửa điểm không kiên nhẫn, ánh mắt còn mang theo sự thân thiết, dung túng của một vị bác sĩ nhìn bệnh nhân.
Thân thiết, dung túng như vậy lại khiến cho Mạc Mộ Trầm càng trong cơn giận dữ.
Mấy người này có tư cách gì ở trước mặt hắn lộ ra vẻ mặt cùng ánh mắt như thế này?
Hắn lạnh lùng mà nhìn Tần Dĩ Duyệt, "Đem nơi đây quét dọn sạch sẽ!"
"Tôi có thể giúp anh quét dọn. Nhưng tôi nói trước cho anh biết, đây không phải công việc, chức trách mà tôi làm." Tần Dĩ Duyệt nói xong, đi ra ngoài cầm cái chổi cùng hốt rác quét vào. Động tác nghiêm chỉnh, xử lý phòng đầy đống bừa bộn.
Mạc Mộ Trầm ánh mắt lạnh lùng mà nhìn cô bận rộn, trên mặt hàn băng cũng không có chút tan biến.
Tần Dĩ Duyệt nhanh thu dọn cho tới khi xong, thì y tá phụ trách Mạc Mộ Trầm ăn cơm trở về.
Lúc nhìn thấy Tần Dĩ Duyệt rất kinh ngạc, Tần Dĩ Duyệt bảo cô ta đi thay mới giường.
Y tá trả lời rồi chạy đi lấy chăn bông.
Tần Dĩ Duyệt đem bỏ mấy đồ rác linh tinh, quay lại phòng bệnh Mạc Mộ Trầm, nói: "Mạc tiên sinh. Tôi hiểu tâm tình dưỡng bệnh của anh, nhưng quá trình này tránh không được. Mọi người công việc đều không dễ dàng. Kính xin anh ngẫu nhiên giơ cao đánh khẽ, đừng thương tổn tới bản thân. Cũng đừng làm khó dễ những người khác."
"Cô đang giáo huấn tôi? Cô có tư cách gì giáo huấn tôi?"
"Tôi không có ý này. Mẹ của tôi thích phim của anh, thích anh đóng phim, quay truyền hình, bà ấy mỗi bộ đều xem. Bà biết anh bị thương, rất lo lắng anh. Tôi tin những người thích phim điện ảnh của anh, cũng có tâm tình giống như vậy. Các bà ấy càng để ý đến vết thương của anh so với chính anh, cho dù không vì bản thân anh, vì các bà ấy anh cũng nên sớm chút tỉnh lại."
"Cô thật sự cảm thấy những người ngu ngốc đó sẽ quan tâm tôi lắm sao? Tôi chỉ nếu không xuất hiện trước truyền thông trong vòng hai tháng, mấy người đó sẽ gọi minh tinh khác là lão công*."
*Lão công: chồng
Tần Dĩ Duyệt ngẩn người, "Anh nói điểm này, tôi không có cách nào phản bác."
"Cút ra ngoài!"
"Lập tức lăn, Mạc tiên sinh gặp lại sau." Tần Dĩ Duyệt trả lời, đóng cửa phòng bệnh cho Mạc Mộ Trầm.
Mạc Mộ Trầm nhìn cửa phòng bị đóng lại, hận không thể bóp chết Tần Dĩ Duyệt.
Tần Dĩ Duyệt lúc xuống lầu, y tá cũng vừa văn ôm chăn bông sạch sẽ đi lên.
Y tá xấu hổ nói: "Bác sĩ Tần, vừa rồi làm phiền cô rồi."
"Không có việc gì. Mạc tiên sinh cảm xúc rất không ổn sao?"
Y tá gật đầu, "Có thể là vừa bị thương, trên tâm lý không tiếp thụ được, mỗi ngày đều giở chứng, không phải quăng đồ đạc sẽ là mắng chửi người. Nhiều khi làm toàn vào nửa đêm, huyên náo đến bệnh nhân khác đều không thể ngủ được."
"Anh bây giờ tâm lý chênh lệch khẳng định rất lớn, tâm lý này chúng ta không cách nào nhận biết đâu. Cô đi mau lên, tôi xuống lầu trước đã."
"Được, bác sĩ Tần gặp lại sau."
Tần Dĩ Duyệt cười cười, xuống lầu quay trở lại phòng làm việc của mình.
Nghĩ đến tình huống vừa rồi của Mạc Mộ Trầm, lắc đầu.
Dưỡng thương quá trình này rất nhiều gian nan, người khác tưởng tượng không ra đâu, nói cái gì cũng có cảm giác đứng đấy nói chuyện mà đau thắt lưng.
Như Mạc Mộ Trầm làm cả đống chuyện, người ta cái kiểu gì mà chưa thấy qua.
Có thể không khống chế được thành như vậy, nhất định là đến trình độ hắn không thể chịu được.
**
Tin Mạc Mộ Trầm ở bệnh viện Nhã Đức không biết bị ai tung ra ngoài, xế chiều lúc tan việc, trong bệnh viện khắp nơi tràn ngập đám chó săn* đến đây chụp ảnh lấy tài liệu, một lần cũng ảnh hưởng tới công việc bình thường của bệnh viện.
*Đám chó săn: Cách gọi khác của phóng viên, theo đuôi, rình mò khắp nơi, còn một loại nữa là paparazi: thợ săn ảnh.
Bệnh viện là nơi mà từ trước đến nay phóng viên truyền thông đào móc tư liệu sống, không cẩn thận sẽ lên đầu đề, bị người mắng vài câu bệnh viện lòng dạ hiểm độc, bác sĩ lòng dạ hiểm độc, y tá lòng dạ hiểm độc gì gì đấy.
Bởi vậy, lúc xử lý đám chó săn lần này, chọn dùng phương thức vi diệu, không thể trực tiếp cự tuyệt đám chó săn quay chụp, cũng không thể có quá
nhiều phối hợp, ảnh hưởng công việc bình thường.
Cái độ không có mấy người nhân viên y tá có thể đem giữ cho tốt, thiếu chút nữa đem cả nửa bác sĩ bệnh viện làm cho phát điên.
Tần Dĩ Duyệt cũng không ngoại lệ, chỉ sợ họa là từ ở miệng mà ra, bị bác sĩ trưởng cho phun chết.
Thật vất vả nhịn đến lúc tan việc, Tần Dĩ Duyệt lập tức thay áo khoác trắng.
Bác sĩ Tào cùng khoa đã tới, "Dĩ Duyệt, đừng đi vội, quay trở lại giúp tôi trực ban."
"Trực ban gì? Chẳng lẽ là trực đêm?"
"Cô đoán đúng rồi."
"Đại tỷ, cô đổi lại ca đêm có thể nói sớm hơn không, người ta nỗi nhớ nhà giống như mũi tên bay về rồi, cô mới nói." Tần Dĩ Duyệt nhịn không được kêu rên.
"Buổi chiều không phải là vì đối phó đám chó săn hay sao, không rảnh tới. Tôi phụ trách 37 giường người bệnh hôm nay tạm thời xác định muốn ngày mai làm phẫu thuật, tôi đêm nay trực lại là ca đêm, ngày mai khẳng định không thể ở trên bàn phẫu thuật được. Lần sau tôi lại giúp cô trực ca đem, có được không?"
"Không được, để cho tôi sờ sờ ngực tôi liền miễn cưỡng đồng ý." Tần Dĩ Duyệt nở nụ cười hèn mọn bỉ ổi.
"Cái đồ háo sắc này." Bác sĩ Tào che ngực cao ngất của mình, hung hãn bảo vệ tiết tháo* mỗi tấc thịt trên người của mình.
*Tiết tháo: khí tiết vững vàng, không chịu khuất phục.
"Được rồi, nhanh đi về. Tôi đi căn tin ăn một bữa cơm, buổi tối trực ca đêm cho cô."
"Cảm ơn người yêu."
Tần Dĩ Duyệt hướng cô miễn cưỡng mà khoát khoát tay, một lần nữa ngồi trở lại trên chỗ ngồi.
Tiểu An hỏi: "Chị Tần, em đặt đồ ăn cho chị nhé."
"Chị hiện tại vẫn chưa đói, khi nào đói bụng nói sau. Em về đi."
"Không cần em ở lại cùng chị sao?"
"Ở lại giúp chị trực đêm sao? Đừng làm khổ nữa, chị có thể ứng phó."
Tiểu An lúc này mới lưu luyến không rời mà thẳng bước đi.
Tần Dĩ Duyệt gọi điện thoại cho Hạ Kiều Yến, "Thổ hào, không cần tới đón em tan tầm nữa, em vừa cùng đồng nghiệp thay ca, đêm nay ở lại trực đêm, sau đó ngày mai làm việc luôn, đến xế chiều ngày mai mới có thể trở về nhà Anh với Tiểu Bảo tự mình ăn cơm ha."
"Mấy em bình thường cũng sắp xếp trực như vậy sao?"
"Tình huống đặc biệt, không có biện pháp. Kỳ thật cũng có thể vụng trộm một lát thôi đấy, anh không cần lo lắng cho em."
"Được."
Tần Dĩ Duyệt để điện thoại xuống, trong lòng có chút ít mất mát.
Thổ hào nhà cô cũng không nói vài lời xinh đẹp an ủi an ủi cô sao?
Tuy nhiên thân là một bác sĩ chuyên nghiệp, trực ca đêm không có gì to lớn, nhưng cô ngẫu nhiên cũng muốn sĩ diện già mồm một chút.
Tần Dĩ Duyệt xoa mặt của mình, đem cái một điểm nhỏ sĩ diện già mồm xoa đi rồi, chập choạng mà chạy tới căn tin ăn cơm.
**
Buổi tối.
Tần Dĩ Duyệt đem nội phòng bệnh đều xét qua một lần, ghi chép số liệu, đem mấy người bệnh có tình huống đặc biệt nói cho y tá cùng trực ban một tiếng, sau đó trở về văn phòng rồi.
Lúc đi vào văn phòng, Tần Dĩ Duyệt ồ lên một tiếng.
Hạ Kiều Yến ngồi ở trước bàn làm việc của cô, cúi đầu nhìn điện thoại.
Hơi mỏng của đèn huỳnh quang đưa hình dáng của anh phác hoạ lờ mờ không rõ, khiến cho ngũ quan của anh có vẻ thân thiết hơn.
Hạ Kiều Yến quay đầu lại, "Rất kinh ngạc?"
"Thổ hào, sao anh lại tới đây?" Tần Dĩ Duyệt ngữ khi không thể che hết vui mừng.
Hạ Kiều Yến nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức tỏa sáng của cô, phát hiện tối nay anh tới đây là vô cùng đúng đắn, "Đem đồ ăn khuya cho em."