Tần Dĩ Duyệt có chút ngại ngùng, "Đầu óc em cứ như trên mây ý, quay đi quay lại quên nói cho anh một tiếng."
"Không sao, giới thiệu cho em mấy người bạn của anh, em còn biết mặt với cả người."
"Vâng."
Hạ Kiều Yến nắm tay Tần Dĩ Duyệt đi đến trước mặt Khổng Tu Thanh, Ôn Cố, Từ Mạc Á, "Đây là chị dâu mấy cậu, Tần Dĩ Duyệt."
"Chào chị dâu." Ba người trăm miệng một lời nói, sau đó phân nhau giới thiệu.
Tần Dĩ Duyệt hướng từng người chào hỏi.
Tiểu Bảo cùng Xa Luân trong sân chơi đùa đã đủ, trở về đến trong biệt thự.
Nhóc rất tự giác mà ngồi trên đùi Tần Dĩ Duyệt tìm tư thế ngồi thoải mái.
Bọn Khổng Tu Thanh thấy thế đều rất kinh ngạc, nhưng cũng không đem quá nhiều ánh mắt đặt trên người Tiểu Bảo.
Mọi người cùng nhau ăn cơm, sau đó Hạ Kiều Yến đưa tất cả đến lầu ba.
Lầu ba là khu tập thể hình, khu thư giãn, có một phòng mờ chuyên dùng để tiếp đãi khách. Có thể ngắm được cả cảnh đêm.
Hạ Kiều Yến cầm rượu đi đến.
Khổng Tu Thanh rất tự giác mà rót rượu, "Trình độ tiếp nhận của Tiểu Bảo so với trong tưởng tượng của em tốt hơn rất nhiều, thằng nhóc ấy làm sao lại có thể tiếp nhận Tần Dĩ Duyệt vậy nhỉ?"
Từ Mạc Á cũng nói: "Đúng vậy. Theo lý thuyết. Thời gian Tiểu Bảo quen biết tụi em so với Tần Dĩ Duyệt dài hơn. Thằng nhóc ấy nên dễ dàng tiếp nhận tụi em mới đúng. Sự thật lại vừa vặn trái ngược nhau."
"Có thể là do duyên phận." Hạ Kiều Yến trả lời.
Ôn Cố luôn im lặng bỗng nói: "Khả năng ở trên người Tần Dĩ Duyệt có cảm giác như một gia đình, đây là cái mà trên người chúng ta có thể không có."
Ôn Cố nói một câu, lại để cho mấy người đều suy tư.
Hạ Kiều Yến phát hiện anh ta nói cũng đúng."Trên người cô ấy đúng là có thứ mà chúng ta không có."
Ôn Cố nói: "Anh hai, nhìn anh và Tần Dĩ Duyệt như vậy. Em cũng muốn kết hôn."
"Muốn kết hôn thì đem Lan Phi trở về."
"Cô ấy đã gả cho người đàn ông kia rồi, không có đùa giỡn. Em quen một người bạn gái mới, cũng không tệ, chuẩn bị lễ mừng năm mới cầu hôn cổ."
Khổng Tu Thanh không đồng ý nói: "Cậu không phải là bị Lan Phi kích thích đến ngu đấy chứ?"
"Tớ sẽ để cho cô ấy nhìn xem, vị trí cô ấy mong muốn mười năm, tớ lại đơn giản cho người khác, cô ấy sẽ nghĩ gì đây."
Từ Mạc Á nói ra: "Cậu đây là hờn dỗi, kết hôn rồi lại phát hiện không thích hợp nữa, cậu sẽ ly hôn sao?"
"Không phải chỉ là ly hôn sao? Tớ lại không phải phụ nữ, ly hôn xong lại có thêm một đống phụ nữ nhảy lên người tớ đấy."
Ba người thấy anh ta nói như vậy, cũng không khuyên nữa.
Người Ôn gia có một sự nhiệt tình bướng bỉnh không thể nào hiểu nổi, càng thuyết phục, sẽ càng làm tới.
Từ Mạc Á tìm chủ đề, "Anh hai, chuyện tập đoàn Hân Vinh anh định làm như thế nào? Mấy ngày nay bọn họ đều tại ngăn trở tổn thất, có thể lan đến gần nhà Ôn Cố không?"
Ôn Cố vượt lên trước đáp: "Không biết. Ôn Gia Hào, Ôn Gia Phong bọn họ đã sớm cùng nhà chúng tớ không có quan hệ gì rồi, lão gia nhà từ trước đây cũng đã muốn cho bọn họ một chút giáo huấn, nhưng còn bận tâm đến một chút tình cảm đối với đám người đó, lần này bị anh hai thu thập, đoán chừng có thể yên tĩnh một thời gian."
Hạ Kiều Yến nhàn nhạt nói: "Tập đoàn Hân Vinh bản thân nếu không có vấn đề, anh sẽ không tùy tiện động vào, thị trường chứng khoán sẽ có tiếng kêu than dậy khắp trời đất."
**
Tần Dĩ Duyệt tắm rửa cho Tiểu Bảo, nhìn thấy lầu ba đèn vẫn sáng, liền bưng cho bọn họ một ít bánh ngọt Lưu thẩm làm cho bữa sáng lên.
Sau đó, trở về phòng nghỉ ngơi.
Cô ngủ đến nửa đêm, mới cảm giác được một bên giường bị lún xuống.
Tần Dĩ Duyệt ngủ mơ mơ màng màng, lẩm bẩm một câu, "Anh nói chuyện xong rồi sao?"
"Đánh thức em hả?"
"Cũng được." Nói xong, cô lại tiếp tục ngủ.
Hạ Kiều Yến nghe bên tai tiếng hít thở nhỏ nhẹ hồi lâu, nhịn không được cười lên, cũng nhắm mắt lại.
**
Ôn gia.
Ôn Gia Phong lạnh lùng mà nhìn Ôn Hân Mạt, "Nhìn chuyện tốt mày làm đi, đem Ôn gia giày vò thành bộ dáng gì nữa rồi hả?!"
"Em làm chuyện này, khi đó anh cùng anh hai cũng đồng ý còn gì. Hiện tại đã xảy ra chuyện, mấy người lại đem tất cả trách nhiệm đổ lên trên đầu em?" Ôn Hân Mạt vẻ mặt lã chã - muốn khóc.
Ôn Gia Phong nhìn Ôn Hân Mạt, trong lòng không có nửa phần đồng tình, "Mày nói mày hiểu Hạ Kiều Yến, biết rõ Hạ Kiều Yến sẽ không để ý đến sống chết của con tiện nhân đó. Hiện tại rơi vào cái sọt lớn như vậy, mày nói tao không
nên trách mày. Chuyện này không trách mày, thì còn có thể trách ai đây?! Nếu như vì mà mà đem gia đình chúng ta bị hủy hoại, tao tuyệt đối không buông tha mày đâu!"
Ôn Hân Mạt khiếp sợ mà nhìn Ôn Gia Phong, vẻ mặt không thể tin.
Thân thể kịch liệt mà run rẩy, phảng phất tại một giây sau sẽ té xỉu.
Thật vất vả mới có thể chấp nhận thái độ của Hạ Kiều Yến đối với cô, sau đó lại gặp phải người nhà đã không hiểu cô còn đứng lên chỉ trích.
Cô căn bản không biết nên đối mặt với cuộc sống sau này như thế nào.
Vì sao nỗi khổ đau của cô, những người khác đều không hiểu?!
Cô thật sự rất yêu Hạ Kiều Yến.
Khi anh ấy còn chưa làm chủ tịch Hạ thị, trên người không có có bao nhiêu tiền, khi đó cô đã yêu anh rồi.
Sau khi bọn họ ở cùng một chỗ, cô lại càng thêm yêu anh.
Cũng bởi vì có thêm một đứa bé, lúc đó tất cả an ủi âu yếm đều mất đi.
Đứa bé kia hủy tình yêu, hủy đi cuộc sống của cô.
Rõ ràng là con trai của Hạ Kiều Yến!
Hạ Kiều Yến phản bội cô, cùng những người phụ nữ khác sinh ra đứa bé.
Vì sao cô lại không thể tức giận chứ?!
Vì sao tất cả mọi người đều chỉ trích cô?
Vì sao cô nên tiếp nhận đứa bé kia?
Mặc dù sau đó, cô vì cứu đứa bé kia, bị trọng thương, quan hệ giữa cô cùng Hạ Kiều Yến cũng không có chút dịu bớt.
Ôn Gia Hào ngắt lời hai người, "Chuyện phát triển đến bước này, nói mấy điều này cũng vô dụng mà thôi. Hiện tại chúng ta phải làm sao để đem chuyện này mang tổn thất xuống đến cấp thấp nhất."
"Ngoại trừ xin phá sản, còn có phương pháp nào có thể giải quyết đây?!" Ôn Gia Phong cực kỳ tồi tệ nói.
Lúc nói chuyện còn bất mãn trừng mắt nhìn Ôn Hân Mạt vài lần.
"Xin phá sản so với bị Hạ Kiều Yến làm cho đổ vỡ vẫn tốt hơn, ngày mai anh sẽ bắt tay làm thủ tục xin xử lý phá sản. Anh cả đi làm bên nguy cơ quan hệ xã hội, ổn định tâm tình người của công ty."
"Hừ, không cần em sắp xếp anh cần làm gì." Ôn Gia Phong nói xong, nhìn lướt qua Ôn Hân Mạt, hừ lạnh một tiếng liền lên lầu.
Ôn Hân Mạt cũng nhìn hắn, trong mắt hắn thấy được hận ý.
Ôn Gia Hào đợi sau khi Ôn Gia Phong rời đi, nói: "Hân Mạt, anh biết rõ chuyện này không thể trách em được. Em mấy năm nay chịu khổ, anh hai đều thấy hết."
"Anh hai..."
"Hiện tại công ty biến thành như vậy, anh và anh cả thật sự là thúc thủ vô sách*, nếu nói ra lời gì không nên nói, em cũng đừng để trong lòng nhé."
*Thúc thủ vô sách: Bó tay
"Em, em hiểu. Anh hai, cám ơn anh đến bây giờ vẫn đồng ý đứng bên em."
Ôn Gia Hào vỗ vỗ bờ vai của cô, "Em là em gái của anh, anh tất nhiên sẽ không trách em. Chỉ là..."
Ôn Hân Mạt tâm đập chậm một nhịp, khẩn trương mà hỏi: "Chỉ là cái gì?"
"Anh nghĩ chuyện lần này là do chúng ta tổn thương đến Tần Dĩ Duyệt, như kích phải dây dẫn nổ, nên mới cso thể đưa đến đến chuyện phát sinh ra sau đó. Hạ Gia Minh và Lâm Nhụy đối với em cũng không tệ, em có thể đến bọn họ van cầu, khiến cho bọn họ khuyên Hạ Kiều Yến thu tay lại. Sau đó, Ôn gia chúng ta sẽ cùng Hạ gia nước giếng không phạm nước sông."
Ôn Hân Mạt không nghĩ tới Ôn Gia Hào sẽ cùng cô nói mấy lời như vậy, đau khổ mà lắc đầu, "Anh hai, anh cảm thấy chuyện này phát triển như vậy, Hạ Gia Minh và Lâm Nhụy còn có thể nghe lời của em sao? Bọn họ nếu nhớ ân cứu mạng của em với Tiểu Bảo, bọn họ như thế nào lại không khuyên Hạ Kiều Yến thu tay lại? Em hiện tại đi cầu tình, sẽ chỉ rước lấy sự nhục nhã của bọn họ mà thôi!"