Hạ gia thái độ không giống như các gia tộc khác, nhất định phải là nhà gái có gia thế tương đương, tuy vậy chỉ có một yêu cầu -- gia đình nhà gái phải hạnh phúc,mỹ mãn.
Con gái của một gia đình như vậy, có lẽ sẽ có một ít bệnh vặt, nhưng ít ra không thiếu yêu thương, tâm tư sẽ không âm u.
Tần Dĩ Duyệt gia thế khách quan mà nói thì kém Hạ gia một chút. Nhưng ở toàn bộ tầng lớp này cũng có điểm cao hơn.
Cô chẳng những có gia đình nguyên vẹn, hạnh phúc, vẫn còn nguyện ý khi người khác gặp nguy hiểm giơ tay tương trợ.
Phẩm chất như vậy khiến bọn họ vô cùng thưởng thức.
Tần Dĩ Duyệt không biết trong lòng người Hạ gia nghĩ như thế nào. Ôm mấy thứ lễ vật đắt đỏ kia nhìn về phía Hạ Kiều Yến.
Hạ Kiều Yến cười nói: "Đây là tài sản tư nhân của em. Không cần nhìn anh đâu."
Tần Dĩ Duyệt: "..."
**
Đêm giao thừa bắt đầu lúc sáu giờ, người giúp việc Hạ gia dọn cơm tất niên lên bàn, sau đó mỗi người đều nhận được một bao lì xì dày cộm về rồi về nhà đón giao thừa của họ.
Trên bàn cơm. Tần Dĩ Duyệt lại vô liêm sỉ mà thu một đống tiền lì xì.
Tiền lì xì của cô so với Hạ Vân Sách, Tiểu Bảo đều nhiều hơn, đoán chừng có thể chống đỡ thật nhiều năm tiền lương của cô.
Ăn cơm tất niên xong, Hạ Vân Sách liền lôi kéo Tần Dĩ Duyệt đi bốn phía nhà chính Hạ gia một chút.
Tần Dĩ Duyệt đúng là chưa từng đi hết nhà chính của Hạ gia.
Tiểu Bảo giống như mắc chứng tự kỷ, ôm một đống lễ vật xa xỉ trở về phòng nghiên cứu.
Buổi tối Hạ gia bốn phía đều mở đèn lớn được chế tạo đặc biệt lên, khiến toàn bộ nhà đều bao phủ một tầng sáng ngời.
Cùng núi rừng đen kịt, tạo thành sự tương phản mãnh liệt, chói mắt dị thường.
Hạ Vân Sách mang theo Tần Dĩ Duyệt đi đến lầu cao nhất trong địa thế nhà Hạ gia.
Hạ gia kiến trúc nhà không cao. Bình thường cao khoảng ba tầng. Thuận tiện cho người già, trẻ con lên xuống.
Chỉ có tòa nhà này là cao nhất, có đến năm tầng. Ba tầng phía dưới có thể ở, hai tầng trên dùng để ngắm cảnh.
Hạ Vân Sách cầm món bánh ngọt và sữa bò đi lên. Nhìn Tần Dĩ Duyệt, "Chị dâu. Không biết vì sao, em đối với chị không có cảm giác lạ lẫm, ngược lại có chút cảm giác vừa quen đã thân."
"Là vì chị từng cứu Tiểu Bảo, nên em cảm thấy thân thiết sao?" Tần Dĩ Duyệt hỏi.
"Nói không có nguyên nhân này, là gạt người đấy. Nhưng mà, nguyên nhân này cũng không phải là tất cả. Trước khi về nước, em nghe qua một ít chuyện của chị, em thấy rằng khá đúng đó."
"Cảm ơn em chồng nâng đỡ, có em làm chỗ dựa, chị an tâm hơn nhiều rồi." Tần Dĩ Duyệt đưa cho cô một ly sữa bò ấm.
"Haha, em cho chị dựa vào thêm mấy cái nữa nè." Hạ Vân Sách cười nói.
Bản thân cô so với trên ảnh xinh đẹp hơn rất nhiều.
Con mắt sáng như sao, mũi cao thẳng lại có thêm nét nữ tính dịu dàng, cánh môi củ ấu, mà ngay cả cổ so với người khác cũng thon dài hơn một chút.
Tần Dĩ Duyệt yên lặng, ở trong lòng lại chảy nước miếng, hỏi: "Em qua sang năm còn phải ra nước ngoài sao?"
"Hiện tại còn chưa xác định, em muốn ở trong nước làm chút chuyện."
"Đươc. Có cái gì cần chị hỗ trợ cứ việc nói thẳng."
"Có, hiện tại có một cái."
"Cái gì?"
"Em giống như mang thai."
"Ha?" Tần Dĩ Duyệt thiếu chút nữa bị sữa bò cho sặc chết.
Hạ Vân Sách nhíu mày, vẻ mặt bình tĩnh mà nhìn cô, "Chị không nghe sai đâu. Em cảm thấy em giống như mang thai, cần chị giúp em xác định một chút đây."
"Bà cô à, chị là bác sĩ ngoại khoa, khoa phụ sản chị giống em không biết tí gì hết."
Hạ Vân Sách liếc cô một cái, từ áo khoác ngoài lấy trong túi áo một cuốn sổ chẩn đoán bệnh, "Chị hiểu được cái này không?"
Tần Dĩ Duyệt nhận lấy nhìn thoáng qua, ở trên là cuốn sổ chẩn đoán bệnh tiếng Anh.
May mắn là, các bác sĩ ngoại quốc viết chẩn đoán và các ca bệnh không giống với các bác sĩ trong nước, để người bình thường cũng có thể nhận ra cái họ cần biết là gì.
Tần Dĩ Duyệt cẩn thận phân biệt một lúc, nói: "Có phản ứng mang thai, trong thời gian là bốn tuần. Lần kiểm tra tiếp theo sẽ là bốn tuần sau."
Hạ Vân Sách nhận lấy tờ giấy kia, vẻ mặt lập tức có chút sầu lo.
Tần Dĩ Duyệt nhìn Hạ Vân Sách, "Em định làm như thế nào?"
"Chưa biết nữa."
Tần Dĩ Duyệt hiểu rõ.
Rất nhiều cô gái mang thai khi chưa lập gia đình đều mang tâm trạng như thế này.
Hạ gia là một gia tộc tương đối truyền thống, Hạ Kiều Yến đã từng nói qua, Hạ gia trước mắt không có kinh nghiệm ly hôn, có thể thấy rằng họ trước khi kết hôn đã lựa chọn vô cùng cẩn thận.
Hạ Vân Sách ở trong hoàn cảnh này lớn lên, cô ấy không có khả năng không biết.
Tần Dĩ Duyệt không biết lúc này cần phải làm gì, phát hiện bất kể là nói cái gì, đều có cảm giác thân thiết với người vừa quen.
Dứt khoát
trầm mặccùng Hạ Vân Sách, nhìn ngọt đèn đặc biệt chiếu rọi cảnh tuyết, núi rừng.
Hạ Vân Sách nhìn về phía xa xăm, đột nhiên hỏi: "Chị gặp Ôn Hân Mạt rồi sao?"
"Ừ."
"Em đã cùng cô ta tiếp xúc qua mấy lần, cô ta không phải là người xấu, không thông minh, nhưng cũng không ngu ngốc. Những năm này đối với bố mẹ em, Tiểu Bảo cũng không tệ, chỉ là bị người nhà kéo chân sau."
"Chuyện anh hai em bây giờ đối với tập đoàn Hân Vinh muốn thu tay lại sao?"
"Cụ thể em cũng không rõ lắm, chuyện của công ty luôn luôn là tự anh hai quyết định, người khác không có quyền nhúng tay. Mọi người cũng tin tưởng anh ấy sẽ không vô duyên vô cớ mà đối phó với Ôn gia như vậy."
Tần Dĩ Duyệt bị lời nói lý trí bình tĩnh của Hạ Vân Sách đâm một phát.
Cái này là người cấp cao, là người mà gia tộc lớn bồi dưỡng đây sao?
Hạ Kiều Yến, Hạ Vân Sách dường như nhìn chuyện gì cũng vô thấu đáo, do đó lộ ra sự vô tình lại lạnh nhạt.
Hạ Vân Sách nhìn Tần Dĩ Duyệt không nói lời nào, "Chị có phải cảm thấy em quá lý trí không?"
"Có lẽ em nói rất đúng."
Hạ Vân Sách cười cười, "Chị dâu, em đột nhiên hiểu ra tại sao Tiểu Bảo lại có thể thân thiết với chị rồi."
"Hả?"
"Bởi vì chị cho người khác cảm giác thật ấm áp. Chị có lý trí và tính chuyên nghiệp của một người bác sĩ, nhưng chị cũng cho người khác cảm giác vô hại mà còn ấm ấp đó, điều này là điều mà rất nhiều người trên người không có. Giống như em, em không phải kiểu người gặp ai cũng phản ứng rồi cùng nói chuyện, nhưng khi vừa nhìn thấy chị, em đã thích nói chuyện cùng chị rồi."
"Em có phóng đại rằng chị tốt đến vậy không đó?" Tần Dĩ Duyệt cũng cười nói, "Vân Sách, không nói gạt em. Chị và anh hai em kết hôn đã lâu như vậy rồi, mà chị thường thường vẫn có cảm giác đang nằm mơ, cảm giác không phải rất thật, nhưng cảm giác trói buộc mà hôn nhân mang đến lại là tồn tại. Em cũng biết, anh hai em muốn làm chuyện gì, nhất định sẽ làm thật tốt, cũng sẽ thật chu toàn. Chị hưởng thụ chăm sóc ấm áp dịu dàng từ anh ấy, mà người nhà của chị, nhà ông nội, nhà bà ngoại cũng bởi vì chị kết hôn cùng anh ấy cũng được quan tâm theo. Mà chị, có thể mang lại cái gì cho anh ấy, Tiểu Bảo, mọi người đây?"
Hạ Vân Sách nhìn thoáng Tần Dĩ Duyệt thật sâu, cười nói: "Chị dâu, sau này chúng ta làm bạn bè hoặc là chị em đi. Chị có biết mấy lời vừa rồi của chị đặc biệt đến mức nào không? Khi còn bé em tha thiết, đáng tiếc là mẹ của em sinh em ra rồi lại không sinh tiếp."
Tần Dĩ Duyệt im lặng mà nhìn cô.
Hạ Vân Sách tiếp tục nói: "Em đầu tiên phân tích một chút lời của chị vừa nói nhé. Nếu như cái lời nói đó là một người anh chị em nói ra, em cảm thấy có thể hiểu được. Nói rõ rằng bố mẹ cô ấy dạy cô ấy biết chia sẻ, giỏi hiểu người khác. Nhưng chị là con gái một, chú và dì chỉ có một đứa con gái là chị thôi, tình yêu của hai người đều dành hết cho chị, chị còn có thể bởi vì sợ chính mình báo đáp chưa đủ mà thấp thỏm không yên. Điều này khiến em rất thưởng thức. Thật ra chị không cần lo lắng cái này, chị có thể đến nhà của chúng ta, gả vào nhà của chúng ta thì đã là chuyện tốt nhất. Chuyện của anh cả, chị dâu cả, là đau đớn mà trong nhà khó có thể thừa nhận, Tiểu Bảo lại tự kỷ. Nói thật, trước khi chị được gả vào nhà, nhà của chúng ta nhiều năm là ở trạng thái bằng mặt không bằng lòng. Nhưng bởi vì có chị, hiện tại trong nhà sôi nổi hơn rất nhiều. Tiểu Bảo bây giờ tuy không nói lời nào, nhưng chúng ta tin tưởng thằng bé có chị đồng hành kề bên chắc chắn sẽ nói lại thôi."