Hạ Kiều Yến yên lặng liếc mắt, phát hiện người phụ nữ này đường đi về của não thật sự rất rất kỳ quái, anh không có biện pháp dùng tư duy bình thường mà đánh giá cho được.
Ở trước mặt anh nói về bạn trai cũ của cô. Cái này bức vẽ này có phải quỷ dị lắm không nhỉ?
Tần Dĩ Duyệt xoa xoa mặt, tiếp tục nói: "Khi đó xem như em gặp phải khó khăn lớn nhất luôn ý, em trước đây ưu tú lắm luôn. Thành tích tốt, người lại xinh đẹp. Từng phút đồng hồ đều thể đem làm hoa hậu giảng đường. Thế nhưng mà mắt bị mù mà thích phải thằng đàn ông cặn bã. Đem cơ hội du học quý giá như vậy nhường cho gã, còn đem chi phiếu hai mươi vạn tiền mà bố mẹ em cho em khi đầy hai mươi tuổi đưa cả cho gã. Kết quả gã vừa ra nước ngoài liền đá em, đem trái tim thiếu nữ của em giẫm nát. Anh cũng không biết khi đó em khó chịu đến bao nhiêu đâuu. Tuy bố mẹ không có trách em, nhưng họ hàng, bạn học, bạn bè, thầy giáo xung quanh các thứ đều cảm thấy em là loại ngu hết chỗ nói, mỗi ngày ở sau lưng nói em lời ong tiếng ve. Sau đó em phát hỏa liền chạy ra nước ngoài tìm gã ta nói rõ."
Tần Dĩ Duyệt nói đến đây. Hốc mắt bỗng dưng nóng lên, âm ấm.
Tần Dĩ Duyệt dùng tay che con mắt, "Gã rõ ràng không dám gặp em, để cho Diệp Thanh đi ra ứng phó. Anh nói xem, lúc ấy em mù đến mức nào mới có thể vừa ý thứ đàn ông cặn bã như vậy chứ?"
"Mấy năm em không yêu đương là vì vậy sao? Anh cầu hôn em. Em mạnh mẽ cự tuyệt. Cũng là bởi vì Chu Tử Dương?"
"Chu Tử Dương đem tín nhiệm của em đối với người khác đánh tan hơn phân nửa, một lần nữa khiến em hoài nghi ánh mắt nhìn người của em." Tần Dĩ Duyệt bị lời của Hạ Kiều Yến cắt đứt suy nghĩ, rút khỏi cảm giác hối hận, hít hít cái mũi."Hơn nữa, em chính là dân bé vừa đủ giải quyết ấm no, lại được thổ hào nổi danh nhất Tần thành cầu hôn mình. Em có thể không chạy sao?"
"Kết quả vẫn không thể nào chạy trốn."
Tần Dĩ Duyệt hắc hắc mà cười hai tiếng, đầu cũng không còn đau như trước, "Thổ hào, anh thì sao? Anh có bạn gái cũ nào đặc biệt không, người như anh khẳng định có rất nhiều bạn gái cũ nhỉ? Em làm sao để tiêu diệt hết những người bạn gái cũ đó, thành công thượng vị đây hả?"
"Ai nói với em anh có rất nhiều bạn gái cũ vậy?"
"Không phải những phú nhị đại bình thường cũng có cả đống bạn gái sao, anh sao lại có thể không có được chứ?"
"Hai cái này có cái gì liên quan gì nhau sao? Phú nhị đại hút X, ẩu đả đánh nhau,anh có dính dáng chút đều đến mấy thứ đó chắc?"
"Ách, anh nói như vậy cũng đúng."
Hạ Kiều Yến tay vỗ vỗ đầu xù của cô, "Chờ một lát thôi, đợi chút nữa về đến nhà anh sẽ nói cho em."
"Được." Tần Dĩ Duyệt tiếng mũi rất nặng mà lên tiếng, cô cảm thấy cả người cô muốn xong đời.
"Em có ba ngày nghỉ trước lễ mừng năm mới không?"
"Không. Hiện tại tất cả bác sĩ đều khôi phục công tác bình thường, bác sĩ trực lễ mừng năm mới tùy thời đều có thể nghỉ ngơi."
"Vậy ngày mai nghỉ ngơi thật tốt, đừng đi làm đó."
"Được." Tần Dĩ Duyệt trầm thấp mà lên tiếng, nhắm mắt lại.
**
Quả nhiên, đêm đó nửa đêm Tần Dĩ Duyệt liền bị cảm, phát sốt, đầu từng đợt mà đau rút, cổ họng cũng đau, khó chịu đến muốn chảy nước mắt.
Cô vừa định trở người, cái trán đã bị một lòng bàn tay dày rộng phủ lên, "Đừng nhúc nhích, em còn phát sốt đây này."
Tần Dĩ Duyệt gật đầu.
Hạ Kiều Yến thấy cô khó chịu, ngồi vào trên giường, đem cô đỡ lên, đút cho cô uống chút nước.
Nước ấm lướt qua cổ họng, Tần Dĩ Duyệt mới cảm thấy thoải mái hơn chút, thấy trời đã sáng rồi, cất giọng hỏi: "Tiểu Bảo đâu rồi?"
"Thằng bé đang học ở phòng sách."
"Ah nha. Vậy bố mẹ em đâu nhỉ? Bọn họ hôm nay có lẽ trở về rồi."
"Mẹ vợ gọi điện thoại cho em, anh bắt máy, bà ấy nói đợi bà một chút."
"Em xong đời rồi, em sẽ bị mỉa mai đó."
Hạ Kiều Yến sờ lên khuôn mặt nhỏ đổ mồ hôi ẩm ướt của cô, "Sinh bệnh cũng bị nói sao?"
"Anh không biết nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ Lạc phu nhân đâu." Tần Dĩ Duyệt giật giật cánh tay, bủn rủn vô lực.
"Trước ăn chút cháo, không bụng không tốt lên được."
Tần Dĩ Duyệt gật đầu, nhận lấy chén cháo Hạ Kiều Yến đưa tới, chậm
rãi ăn.
Hạ Kiều Yến nhìn khuôn mặt nhỏ tái nhợt, trong lòng mềm mại không thôi.
Cái cô ngốc này, bất luận đối với Tiểu Bảo, hay là đối với anh sức ảnh hưởng càng lúc càng lớn rồi.
Tần Dĩ Duyệt đang ăn cháo, chợt nghe đến giọng nữ quát lớn, "Tần Dĩ Duyệt!"
Tần Dĩ Duyệt thiếu chút nữa đem chén cháo ném đi, hữu khí vô lực mà lên tiếng, "Con ở trên lầu!"
Chỉ chốc lát sau, dưới lầu liền truyền đến bước chân đi lên.
Lạc Minh Mị chạy đến, lo lắng mà sờ lên trán của cô, thấy không phát sốt mới nhẹ nhàng thở ra, "Con nhóc này, có thể chăm sóc tốt bản thân không hả?"
"Đột nhiên sinh cái bệnh mà thôi, không có chuyện gì nữa. Mẹ, vài ngày không thấy mẹ càng ngày càng xinh đẹp rồi đó."
"Bớt vuốt mông ngựa, muốn ăn chút gì không, mẹ làm cho con."
"Cảm ơn mẹ. Đem món sở trường của mẹ làm hết một lần là được rồi."
"Sướng lắm nhỉ." Lạc Minh Mị tức giận mà chọc chọc đầu cô, "Tranh thủ thời gian dưỡng bệnh, đừng để lây cho cháu ngoại của mẹ đấy."
"Mẹ, mẹ đi vào phòng bếp đi mà, mẹ đánh con như vậy, con chịu không nổi đâu."
"Giả bộ." Lạc Minh Mị hừ hừ hai tiếng, liền đi xuống lầu.
Hạ Kiều Yến buồn cười mà nhìn hai người.
Tần Dĩ Duyệt thấy mẹ cô đi ra ngoài rồi, giật giật cánh tay vô lực, "Em muốn tắm rửa."
"Bác sĩ Tần, em còn nhớ rõ người bệnh khi phát sốt không thể tắm rửa sao?"
"Thế nhưng mà trên người của em có mùi rượu."
"Tối hôm qua anh đã giúp em lau qua rồi."
"Nha." Tần Dĩ Duyệt ngẫm lại phát hiện không đúng lắm, giọng run run mà nói: "Anh, anh giúp em lau người? Anh rõ ràng thừa dịp em say rượu, nhìn lén dáng người khiêu gợi của em?!"
"Là dáng nhạt nhẽo không chút gợi cảm." Hạ Kiều Yến im lặng.
Tần Dĩ Duyệt ôm chăn ủy khuất mà nhìn Hạ Kiều Yến một lát, rồi đem mặt vùi vào trong chăn, "Em không muốn sống nữa, hu hu hu."
Hạ Kiều Yến: "..."
Hạ Kiều Yến cảm giác mình nếu cùng cô ngốc này ở chung thêm một thời gian ngắn nữa, IQ của anh có thể thẳng tắt tụt xuống.
Tần Dĩ Duyệt nghe được tiếng bước chân đi xa của Hạ Kiều Yến, đầu nhô ra khỏi chăn, mờ ám xoa xoa nhìn áo ngủ trên người, lại vô cùng đáng khinh mà sờ sờ vào ngực không lớn của mình.
Sau đó vẻ mặt ảo não mà gọi cho Dương Nhã Vi hỏi tình huống của cô ấy.
Từ trong điện thoại, giọng Dương Nhã Vi không nghe được cảm mạo hoặc thân thể không khỏe, ngược lại là so với ngày hôm qua đã có thêm chút sức sống.
Tần Dĩ Duyệt đổi đồ mặc ở nhà, Lạc Minh Mị cùng Lưu thẩm đã đem đồ ăn dọn ra bàn rồi.
Trước bàn cơm còn có cái bánh ngọt nhỏ.
"Mẹ à, I love you."
"Chết đi, vừa nghe con nhóc nhà ngươi gọi mẹ, liền cảm thấy tâm thật phiền." Lạc Minh Mị hung dữ mà quát.
Tần Dĩ Duyệt lập tức quay đầu đi tìm Tần Thu Dương.
Tần Thu Dương cùng Hạ Kiều Yến ở phòng khách nhỏ giọng nói chuyện phiếm, thấy cô đi tới, đưa tay sờ sờ trán của cô, "Còn có chút nóng."
"Baba, con gái bảo bối tố chất thân thể bị giảm xuống rồi."
"Là do con thiếu rèn luyện, xong rồi nhớ cùng Kiều Yến, Tiểu Bảo sáng sớm rèn luyện đi."
"Vâng ạ." Tần Dĩ Duyệt miễn cưỡng mà đem đầu đặt lên vai Tần Thu Dương, "Baba, về nhà, lễ mừng năm mới năm nay có chuyện gì phát sinh không ạ?"
"Không có gì, chỉ là nhiều người hơn chú, so với trước kia náo nhiệt hơn. À, Nhã Nhĩ đã xác định vào công ty Kiều Yến thực tập rồi."
"Chồng à, Nhã Nhĩ vào công ty anh công tác sẽ không xảy ra bất tiện gì chứ?"