Diệp Thanh há to miệng, trầm mặc thật lâu.
Tần Dĩ Duyệt thấy cảm xúc cô ta có một chút dao động, cô phương hướng của nàng nhẹ nhàng chuyển hơi có chút.
Gần bên cô có một con dao gọt trái cây, vừa lúc ở góc chết trong tầm mắt Diệp Thanh.
Cô một bên không để lại dấu vết mà cầm dao gọt trái cây cắt dây thừng, vừa nói: "Cô rất thông minh, có một số việc cô bây giờ không nghĩ ra cũng không có sao. Nhưng trước khi cô làm chuyện này, tôi hi vọng cô có thể suy nghĩ thật kỹ rằng hậu quả có phải là thứ mà cô có thể gánh chịu được không thôi. Giống như cô luôn luôn đem tôi trở thành tình địch trong tưởng tượng của cô vậy. Khi cô xuất hiện tại đại học Nam Phong, tôi đã chú ý tới cô rồi. Cô là thiên chi kiều nữ đầu tiên mà tôi nhìn thấy trong đời tôi. Giống như tôi mới vừa nói đấy, cô rất đẹp, còn có rất gia thế tốt. Đã vậy còn là học bá. Điều kiện của cô so với tôi tốt hơn rất nhiều, nữ sinh như cô khiến tôi vô cùng hâm mộ. Sau đó biểu hiện của cô cũng làm tôi rất thích nữa, gặp được người đàn ông mình thích, tích cực đi tranh thủ cũng không sai. Hơn nữa cô còn không giống như những cô con gái nhà giàu yếu ớt. Nguyện ý trả giá vì Chu Tử Dương. Cô đã có thể có một người đàn ông tốt yêu cô, nhưng tại sao cô phải đi đến một bước này đây?"
Diệp Thanh giật mình mà nhìn Tần Dĩ Duyệt, "Cô, cô thật sự nghĩ như vậy sao?"
"Đúng. Không chỉ cô đem tôi làm đối thủ cạnh tranh. Tôi cũng một mực đem cô làm đối thủ. Chúng ta cũng đều bị cùng một gã đàn ông làm tổn thương. Nếu như không phải lập trường không giống nhau. Chúng ta nói không chừng còn có thể trở thành bạn tốt đó." Tần Dĩ Duyệt từng chút một mà cắt dây thừng sau lưng.
Diệp Thanh tựa như bị Tần Dĩ Duyệt nói cho cảm động, ánh mắt so với trước cũng nhu hòa hơn.
Tần Dĩ Duyệt đang muốn tiếp tục nói, thì nhìn thấy Diệp Thanh đột nhiên nở nụ cười, nụ cười kia dị thường thấm người. Khiến cho da đầu Tần Dĩ Duyệt một hồi run lên.
"Tần Dĩ Duyệt, tôi thiếu chút nữa sẽ tin lời của cô! Người đâu mau đến đây! Đừng làm cho con tiện nhân Tần Dĩ Duyệt kia chạy mất!"
Cửa lớn lập tức bị người đẩy ra, một đống người hướng Tần Dĩ Duyệt chạy tới.
Tần Dĩ Duyệt bất chấp có thể cắt đến tay hay không, dùng sức cắt xuống, thoát khỏi dây thừng.
Ngay trước khi những người kia chạy đến trước mặt cô, cô trước một bước nhảy đến sau lưng Diệp Thanh, dùng dao gọt trái cây chặn trên cổ Diệp Thanh, "Không muốn làm cho cô ta chết, thì lui ra phía sau!"
Mọi người không nghĩ tới sẽ là cục diện như vậy, tất cả đều ngây ngẩn cả người.
Diệp Thanh khóe mắt quét nhìn đến vết máu bên trên dao gọt trái cây, không khỏi bị dọa ra mồ hôi lạnh.
Tần Dĩ Duyệt ép Diệp Thanh rất thành thạo.
Cô là bác sĩ ngoại khoa, đối với hiểu biết về thân thể người so với các bác sĩ khác hiểu biết còn nhiều hơn, bởi vậy cô hết sức tránh cho đao kiếm không có mắt sẽ xảy ra tình huống ngộ thương.
Cô mặc dù rất phiền Diệp Thanh, nhưng không đến mức muốn giết chết Diệp Thanh.
Giết chết, đối với cô nửa chỗ tốt cũng không có.
Tần Dĩ Duyệt lạnh lùng mà nhìn những người kia, "Lui về sau, sau đó cho chuẩn bị cho tôi một chiếc xe tốt!"
Mọi người do dự mà nhìn Diệp Thanh, không có ai động đậy.
Diệp Thanh sắc mặt tái nhợt như tờ giấy trắng, đối với Tần Dĩ Duyệt vừa sợ hãi vừa hận.
Cô ta như thế nào cũng không nghĩ tới, Tần Dĩ Duyệt sẽ ở dưới mí mắt cô ta chuyển tình thế xấu thành ưu thế.
Tần Dĩ Duyệt cũng không nói nhảm, đem dao gọt trái cây để sát trên cổ Diệp Thanh thêm vài phần.
Diệp Thanh có thể cảm giác được cái lưỡi dao lạnh buốt kia, đang chặn ở trên cổ cô ta.
Trên da thịt truyền đến đau đớn rất nhỏ, nhưng lại khiến cho cô ta vừa kinh vừa sợ, căn bản không dám nhúc nhích, chỉ có thể tận lực dời cổ đi đôi chút.
Tần Dĩ Duyệt lạnh nhạt mà nhìn Diệp Thanh cùng những người kia, "Xem ra mấy người là muốn cho cô ta chết! Tôi nghĩ bệnh viện gần đây nhất cũng cách nơi này chí ít có mười lăm phút đi xe, nếu tôi cắt một cái ở trên cổ cô ta, lại để cho cổ cô ta chảy máu, cô ta chắc cả năm phút đồng hồ cũng sống không qua nhỉ. Mấy người có muốn kết quả này không đây?"
Diệp Thanh sắc mặt đại biến, vội la lên: "Làm như lời cô ta nói!"
Những người kia lúc này mới bắt đầu chuyển động, nhao nhao lui về sau, một người chạy tới lái xe.
Tần Dĩ Duyệt cũng không có thở phào nhẹ nhõm.
Trái lại, một nguy cơ khác lại vừa vặn bắt đầu.
Nếu bọn họ đem tới một xe cạn dầu, cô nên xử lý như thế nào đây?
Lại nếu, lúc cô cưỡng ép Diệp Thanh lên xe, gặp phải công kích,
cô ứng phó kiểu gì?
Một bước này so với trước khi cắt dây thừng, cưỡng ép Diệp Thanh khó hơn rất rất nhiều.
Tần Dĩ Duyệt đang nghĩ ngợi, chợt nghe đến ngoài cửa có tiếng thét chói tai, còn có tiếng thắng xe bén nhọn.
Mọi người nhao nhao chạy ra ngoài.
Tần Dĩ Duyệt suy tư một lát, bức hiếp Diệp Thanh đi ra theo.
Lúc đi đến sân nhỏ, cô sững sờ mà nhìn những người vừa rồi toàn bộ té trên mặt đất.
Trong sân nơi có rất nhiều vật liệu xây dựng lộn xộn, Hạ Kiều Yến mặc áo khoác dê nhung bên ngoài nhanh chóng bước đến hướng cô.
Hạ Kiều Yến trong nháy mắt nhìn thấy Tần Dĩ Duyệt, tâm một mực treo lơ lửng mới từ từ hạ xuống.
Anh như thế nào cũng sẽ không nghĩ tới, tình cảnh mà anh nhìn thấy được sẽ như vậy.
Cái này cô ngốc này thật sự là thỉnh thoảng lại để cho anh lau mắt mà nhìn một phát.
"Thổ hào..." Tần Dĩ Duyệt tràn đầy kinh hỉ kêu lên.
Sau đó đặc biệt không có tiết tháo mà hai mắt tối sầm, té xỉu.
**
Tần Dĩ Duyệt tỉnh lại lần nữa, đã là buổi tối.
Đầu nặng đến mức cô cũng không muốn nói chuyện, cái mũi lại chặn nữa chứ.
Đại khái là bị lạnh đến tái phát bệnh cảm.
Hạ Kiều Yến đang khom gối tựa ở đầu giường đọc sách, nhận ra được cô đã tỉnh, liền buông sách, lấy tay thăm dò trán của cô, "Có thể ngồi dậy ăn chút gì không?"
Tần Dĩ Duyệt suy yếu mà gật đầu, nhỏ giọng nói: "Em một ngày đã không có ăn cái gì rồi, thật là đói."
Hạ Kiều Yến nửa ôm cô, để cho cô tựa ở đầu giường.
Sau đó xuống lầu bưng đồ ăn đi lên.
Tần Dĩ Duyệt nuốt một ngụm nước bọt, "Em không đánh răng cũng có thể ăn sao?"
"Ăn xong lại đánh."
"Ừ."
Hạ Kiều Yến đem một cái bàn ăn nhỏ đặt trên giường cho cô, đem thức ăn đặt tới bên cạnh tay cô.
Tần Dĩ Duyệt chỉ kịp cho Hạ Kiều Yến một cái mỉm cười, sau đó liền không có hình tượng mà bắt đầu ăn.
Rất nhanh sẽ đêm đồ ăn trên bàn càn quét sạch sẽ.
Hạ Kiều Yến thấy cô có vẻ vẫn còn chưa thỏa mãn, liền hỏi: "Ăn no rồi sao?"
"Không có đâu, nhưng mà, phải đợi tiêu một chút rồi lại ăn, bằng không thì dạ dày chịu không được." Tần Dĩ Duyệt ngượng ngùng nói.
Hạ Kiều Yến đối với cô cảm giác thật sự không có biện pháp.
Cô thật là người phụ nữ ăn uống số một mà anh từng thấy đó, hơn một điểm thục nữ ý tứ cũng không có.
"Bố mẹ vợ ngay lúc em ngủ có đến xem qua em, anh vừa rồi lúc xuống lầu, đã gọi điện thoại cho hai người họ rồi."
"Cảm ơn thổ hào, ngượng ngùng làm cho mọi người lo lắng rồi."
"Lúc ấy là chuyện gì xảy ra?"
Tần Dĩ Duyệt đem chuyện đã trải qua đơn giản mà miêu tả một lần, sau đó hỏi: "Diệp Thanh cùng những cái người bắt cóc em, anh nên xử lý như thế nào?"
"Em có đề nghị gì không đây?"
"Không có, làm chuyện sai phải nên gánh chịu hậu quả, cô ta cũng không phải là lần đầu tiên muốn đối phó em rồi. Lần này thật sự là khiêu chiến giới hạn của em luôn đó."
"Sau này anh sẽ để cho hai ám vệ đi theo em."
"Không cần phiền toái như vậy, cũng không có nguy hiểm như trong tưởng tượng."
Hạ Kiều Yến nhắm mắt, "Em còn muốn có lần nữa hay sao?"
"Ách...Không phải ý này mà. Được rồi, có người bảo vệ cũng rất tốt. Lại bị bắt cóc một lần nữa, em thật muốn tiểu ra quần."
"Dọa em tiểu ra quần rồi còn có thể phản ép lại bọn họ sao?"
Tần Dĩ Duyệt cười hắc hắc hai tiếng, "Em sợ anh không nhanh tìm ra em được, cho nên em liền tận lực nghĩ biện pháp tự cứu lấy mình thôi mà. Thổ hào, anh có phải đã tính toán lúc lên sân khấu không đó? Anh lúc ấy thật là đẹp trai!"
Hạ Kiều Yến sờ lên sợi tóc mất trật tự của cô, "Đúng vậy, anh cố ý đợi khi đó mới xuất hiện."