Tần Dĩ Duyệt thấp giọng kêu một tiếng, liền vội vàng đứng lên đi nhặt văn bản tài liệu bay tứ tung.
Chu Tử Dương thấy thế, lập tức đi tới giúp.
"Tiểu Duyệt. Để Anh giúp em."
"Không cần. Tôi có thể tự mình xử lý." Tần Dĩ Duyệt bình thản nói.
"Em cứ như vậy từ chối, cách xa anh sao?"
Tần Dĩ Duyệt không ngừng nhặt tài liệu, nhàn nhạt nói: "Nếu không thì sao?"
Chu Tử Dương bị cô hỏi khó, trong lúc nhất thời không biết trả lời cô như thế nào.
"Việc đó không phải như em nghĩ. Tiểu Thanh nói đều không phải là sự thật."
"Chúng ta đã chia tay rồi, anh cùng Diệp Thanh là bạn bè cũng là sự thật. Không cần phải nói lại chuyện trước kia để tìm phiền phức đâu."
"Tiểu Duyệt. Em cần gì phải dùng thái độ như vậy để nói chuyện với anh? Em trước kia cứ như vậy. Hiện tại em vẫn còn như vậy."
Tần Dĩ Duyệt mở miệng, đang muốn nói chút gì đó.
Chợt nghe đến giọng nói bén nhọn của Diệp Thanh. "Tần Dĩ Duyệt. Cô còn có xấu hổ hay không, trước mặt mọi người quyến rũ bạn trai tôi?"
Lúc này, thời gian nghỉ ngơi đã xong.
Không ít người bắt đầu trở về rồi. Bị tiếng nói cao vút của Diệp Thanh làm chú ý, dùng một loại ánh mắt xem kịch vui nhìn Tần Dĩ Duyệt.
Tần Dĩ Duyệt cảm giác được những ánh mắt.... nhiều chuyện kia, cũng không muốn tham dự chuyện địch thủ tổn thương một ngàn, tự tổn thương bản thân tám trăm này.
Nhưng Diệp Thanh thật vất vả bắt được một cơ hội để cô khó chịu làm sao có thể cho cô đơn giản né tránh.
"Bề ngoài nhìn qua đứng đứng đắn đắn đấy, không nghĩ tới cô dám không biết xấu hổ như vậy! Cô đem mọi người trở thành người mù hết sao?"
Tần Dĩ Duyệt mấp máy miệng, chuẩn bị đứng dậy phản kích, thì có một người so với cô còn sớm hơn.
"Vị hôn thê của tôi từ khi nào ánh mắt lại kém như vậy, vừa ý loại người này rồi hả?" Âm thanh lạnh lùng bức người của Hạ Kiều Yến từ ngoài cửa vang lên.
Tất cả mọi người theo tiếng nói nhìn sang.
Tần Dĩ Duyệt cũng không ngoại lệ, cô kinh ngạc mà nhìn về phía nơi phát ra âm thanh.
Chỉ thấy Hạ Kiều Yến từ trong sự vây quanh của nhiều người bước đến.
Hạ Kiều Yến híp lại mắt, ánh mặt trời cuối mùa thu dừng lại trên khuôn mặt của anh, trên người tràn ngập ánh sáng trong trẻo, rực rỡ. Chói mắt không thôi, phảng phất tựa như toàn bộ ánh mặt trời lập tức tụ tập đến trên người của anh rồi.
Đôi mắt thâm thúy như biển sao chỉ dừng lại trên người Tần Dĩ Duyệt, căn bản xem như những người khác là vô hình.
Lúc đi đến bên người Tần Dĩ Duyệt, anh tự tay đem cô nhẹ nhàng nâng dậy.
Sau đó, tự nhiên mà kéo cô ra sau lưng.
Ánh mắt lạnh như băng mà nhìn về phía Diệp Thanh, "Cô mới vừa nói cái gì, làm phiền cô nhắc lại lần nữa."
Diệp Thanh nhìn Hạ Kiều Yến, gian nan mà nuốt một ngụm nước bọt, thân thể không tự chủ được run rẩy.
Chu Tử Dương thấy rõ Hạ Kiều Yến, nhận ra anh là người đàn ông áp Tần Dĩ Duyệt trong vách thang máy, trong lòng tức giận đầy trời, chất vấn: "Anh là gì của Tiểu Duyệt?"
Hạ Kiều Yến liếc xéo hắn, "Tuổi còn trẻ nhưng lại bị lãng tai, tôi vừa rồi không có nói rõ ràng sao?"
Chu Tử Dương không có ngờ tới Hạ Kiều Yến sẽ nói như vậy, thật lâu mới kịp phản ứng, "Tiểu Duyệt không có khả năng thích loại người như anh!"
Hạ Kiều Yến từ đầu đến cuối, không có buông tay Tần Dĩ Duyệt.
Nghe vậy, anh lộ ra nụ cười đẹp mắt, "Tôi là người như thế nào? Cậu hiểu rất rõ sao? Ngược lại là cậu đã có bạn gái xinh đẹp rồi, không lo hầu hạ tốt, đến trước vị hôn thê của tôi làm cái gì? Còn có, vị tiểu thư này, sau này trước khi nói chuyện, làm phiền đem miệng làm cho sạch sẽ đi. Lần sau lại đối với vị hôn thê của tôi nói năng lỗ mãng, tâm tình của tôi sẽ rất khó chịu đấy."
Nói xong, Hạ Kiều Yến kéo Tần Dĩ Duyệt rời đi.
**
Tần Dĩ Duyệt bị Hạ Kiều Yến mang vào thang máy.
Hạ Kiều Yến ấn chọn tầng trệt.
Tần Dĩ Duyệt nhanh chóng rút về tay của mình, "Công việc của tôi còn không có xong."
"Cô nói những tờ tài liệu kia? Tôi để cho người khác xử lý." Hạ Kiều Yến dừng một chút, bổ sung nói: "Hai người kia, tôi cũng sẽ để cho người xử lý."
Tần Dĩ Duyệt khó hiểu mà nhìn Hạ Kiều Yến, không rõ cái kia câu "Xử lý" là có ý gì.
Hai người khi đang nói chuyện, thang máy đã ngừng.
Hạ Kiều Yến kéo Tần Dĩ Duyệt đi vào một căn phòng, đem Tần Dĩ Duyệt ngồi vào trên ghế sô pha, "Cô ở đây nghỉ ngơi thật tốt, tôi đi bắt đầu cuộc họp, sẽ trở lại ngay."
Hạ Kiều Yến
nói xong đứng dậy rời đi.
Ra khỏi phòng một lúc, anh lại đi trở về.
Từ trong túi lấy điện thoại ra, đem đặt trong tay Tần Dĩ Duyệt, "Chán thì nhìn đứa trẻ đáng ghét Tiểu Bảo kia, bên trong đó có rất nhiều lịch sử đen tối của nó."
Nói xong, Hạ Kiều Yến liền đi rồi.
Lần này anh đi rất dứt khoát.
Trong phòng, lập tức tràn đầy yên tĩnh.
Tần Dĩ Duyệt động tác chậm chạp mà cúi đầu xuống, đánh giá điện thoại còn chứa một ít ấm áp trong tay.
Tay giống như có ý thức riêng, nhẹ nhàng mở ra màn hình.
Trên màn hình lập tức xuất hiện Tiểu Bảo đáng yêu, khuôn mặt nhỏ nhắn lại đầy thịt, cười tủm tỉm mà nhìn xem tivi.
Đôi mắt đen láy, rất giống Hạ Kiều Yến.
Tần Dĩ Duyệt tay đặt trên mặt Tiểu Bảo chậm rãi vuốt ve.
Nghĩ đến lúc cô cùng Tiểu Bảo tạm biệt không vui vẻ, đầu ngón tay của cô giống như bị phỏng, rụt tay trở về.
Cô lấy tay lướt sang hình ảnh mới.
Đó là ảnh Hạ Kiều Yến và Tiểu Bảo chụp ảnh chung.
Tiểu Bảo như Phật Di Lặc nhỏ ngồi trên đùi Hạ Kiều Yến, cổ nhỏ ngẩng cao cao, con mắt nhìn Hạ Kiều Yến.
Hạ Kiều Yến cũng cúi đầu nhìn Tiểu Bảo.
Hình ảnh đó đặc biệt ấm áp.
Trước mặt Hạ Kiều Yến, Tiểu Bảo cũng biểu hiện bình thường như bao đứa trẻ khác, toàn tâm ỷ lại Hạ Kiều Yến.
Tần Dĩ Duyệt ánh mắt nhìn đến trên mặt Hạ Kiều Yến, tráu tim bắt đầu run rẩy.
Cảm giác khi anh cầm chặt cổ tay cô, cô còn nhớ rõ.
Tần Dĩ Duyệt bất giác mà nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay của mình.
Cảm giác được người che chở có chút lạ lẫm, lại làm cho cô động tâm.
Khi còn bé, cha cô thường xuyên bởi vì hạng mục mà đi công tác, lúc đi sẽ đi thật lâu.
Nên trong nhà thường xuyên chỉ có cô cùng mẹ.
Mẹ cô lại là người phụ nữ rất phụ thuộc, cho nên hai người bọn họ trở thành cô che chở mẹ cô.
Mẹ cô có trách nhiệm nấu ăn, cô có trách nhiệm cho những việc khác.
Bởi vậy, cô thói quen gặp được vấn đề gì, mặc kệ là chuyện gì, đều tự mình giải quyết.
Lúc trước, Chu Tử Dương ở nước ngoài cùng cô chia tay, cô chỉ có một mình mua vé máy bay, bay ra nước ngoài gặp hắn, cùng hắn nói chuyện.
Một cô gái 19 tuổi, chưa bao giờ ra nước ngoài, lần đầu tiên ra nước ngoài, lại khóc.
Khi đó thương tâm, sợ hãi, cùng với bất lực, khủng hoảng khi ở một nơi đất người, cảm giác như thế nào, đến bây giờ cô còn nhớ rõ.
Theo một ý nào đó, Hạ Kiều Yến là người đàn ông đầu tiên đem cô kéo ra sau lưng, che chở cô khi gặp khó khăn.
Nhưng người đàn ông như Hạ Kiều Yến, làm sao có thể với một bác sĩ bình thường như cô đối xử tốt như vậy.
Anh ta đến cùng muốn làm gì?
Cô không muốn suy đoán mục đích Hạ Kiều Yến, nhưng cô xác định rõ, cô không có rảnh rỗi và không có nghĩa vụ cùng Hạ Kiều Yến chơi đùa.
Người đàn ông như vậy muốn kiểu phụ nữ gì mà không có, đến trêu chọc cô chỉ là vì cảm thấy mới mẻ hơn thôi.
Cô sẽ không bởi vì Hạ Kiều Yến ở trước mặt mình bộc lộ và ở trước người khác bộc lộ khác nhau mà không rõ vị trí của mình.
Nghĩ về điều này, Tần Dĩ Duyệt thả điện thoại trên tay mình xuống, nhìn đồng hồ, thấy rằng buổi hội thảo đã kết thúc, liền chỉnh lại trang phục của mình, đi khỏi phòng.
Trong thang máy, Tần Dĩ Duyệt gửi cho Lâm Chất một tin nhắn.
Nói cho anh biết, cô trong xe chờ anh.