Diệp Tử... Không, bây giờ là Dạ Cô Tinh.
Khi Dạ Cô Tinh trở về ký túc xá, một trong ba người bạn cùng phòng đang đắp mặt nạ xem video, người còn lại đang nằm trên giường đọc tiểu thuyết, người kia vẫn chưa quay lại.
Dường như bọn họ không để ý người mở cửa, hai người còn bận việc riêng, ngay cả dư quang cũng chưa từng thưởng cho người tiến vào chứ đừng nói là chào hỏi.
Dạ Cô Tinh không quan tâm chút nào, cầm bộ đồ ngủ vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ toàn thân, giặt quần áo đã thay sau khi tắm xong, lau khô, trèo lên giường, đóng màn.
Từ đầu đến cuối, cô chưa từng nói cái gì.
Giang Vi Vũ và Kha Hiểu Yến liếc nhau, cả hai đều nhìn thấy sự cổ quái trong ánh mắt đối phương.
Trước đây, khi ở trong tình huống này, Dạ Cô Tinh có chủ động chào hỏi không? Có! Không những thế cô phải cẩn thận xu nịnh họ, sợ làm họ tức giận, sự bất an lo lắng như chuột nhìn thấy mèo luôn hiện trên khuôn mặt!
Thời buổi này thật hiếm lạ, một đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ lại dám làm dáng lên mặt trước mặt họ, quả là một loại ngoan cố!
Hai người nhìn nhau không hẹn mà cùng gật đầu, ngầm hiểu.
Giang Vi Vũ xé bỏ mặt nạ trên mặt, đứng dậy, khoa trương ngồi xuống vào ghế bên cạnh, chân ghế bằng thép kéo qua gạch lát sàn, phát ra âm thanh chói tai.
Kha Hiểu Yến theo bản năng lắc lắc cánh tay nổi da gà, và kêu lên ầm ĩ: "Ai da uy —— Tiểu Vi, có thể cậu không thể chú ý chút sao. Thật khó nghe...?"
Nếu muốn diễn kịch cô đương nhiên vui vẻ phối hợp, Dạ Cô Tinh, cô cũng thực cảm thấy hứng thú.
Giang Vi Vũ che miệng, bừng tỉnh: "Ôi! Hiểu Yến, thực xin lỗi, tớ không biết cậu ở đó. Cậu biết đấy,con người của tớ tương đối sơ ý, tớ đã quen làm theo ý muốn của mình, tớ nghĩ rằng, Cô Tinh và Tiểu Tuyết đều đến từ trại trẻ mồ côi, chắc phải rất quen với âm thanh này, rốt cuộc vùng ngoại thành nơi đó đâu đâu cũng đều là nhà xưởng, chút này tạp âm chắc là không sao đi.”
Cô nhi viện xây dựng ở vùng ngoại thành, ở nơi đó nhà xưởng quả thật rất nhiều, tạp âm xác thật rất lớn, là nơi Dạ Cô Tinh từ nhỏ lớn lên.
Đối với tên đầy đủ của "Tiểu Tuyết" trong miệng của Giang Vi Vũ là Lăng Tuyết, là một đứa trẻ ở cùng trại trẻ mồ côi với Dạ Cô tinh, hai người được nhận vào cùng một trường đại học và chuyển đến cùng một ký túc xá. Bạn cùng phòng vẫn chưa trở về là cô ấy.
Kha Hiểu Yến giống như rộng lượng vẫy vẫy tay, "Không sao, nhưng cậu nên chú ý lần sau. Dù sao không phải ai cũng đến từ loại địa phương như cô nhi viện."
Hai người họ một ngụm nói "loại địa phương kia", và ba câu không rời " cô nhi viện "nếu là trước kia, Dạ Cô Tinh cho dù ngủ sẽ bật dậy từ trên giường, cười giải thích với hai người họ rằng" Cô nhi viện thực ra rất tốt, không tệ như các cậu nghĩ. "
Sau đó, mặc cho cô nói đến miệng dắng lưỡi khô, hai người họ không quan tâm, họ chỉ cười chế nhạo cô, đem "Cô nhi viện loại địa phương kia” bỡn cợt không ra gì, cho đến khi làm cho cô khóc họ mới dừng lại.
Nhưng khi mở mắt ra lần nữa, cô ấy không còn là Dạ Cô Tinh ngày xưa có thể bắt nạt được nữa, cô chính là Diệp Tử, mật danh 073. Trước mọi người, cô là một ngôi sao khiêu dâm hạng ba đầy quyến rũ, nhưng trong thực tế là cô là mật thám do Lục quân đoàn xếp vào ở trong giới giải trí.
Không ai biết rằng cô ấy có một danh tính khác - thủ lĩnh của Dạ, Dạ nhất.
Dạ, sự tồn tại bí ẩn nhất của Cục Tình báo Quân đội Hoa Hạ, danh tính thực sự của các thành viên trong đó đều thuộc đối tượng bảo mật cấp SSS của quốc gia. Ngay cả chính quyền hiện tại cũng chỉ biết sự tồn tại của Dạ, chứ không có thẩm quyền để biết tình hình thực sự của các thành viên trong đó.
Có thể nói đây là một tổ chức tưởng chừng như vô hại nhưng thực chất lại là một mối đe dọa vô cùng lớn.
Bởi vì Dạ không nắm giữ quân đội, không có vũ khí, có thể nói là trói gà không chặt, nhưng lại kiểm soát được mọi tầng lớp, lĩnh vực của Hoa Hạ, thậm chí là thông tin cơ mật chi tiết của từng người, kỹ càng tỉ mỉ đến so