Tại nhà họ Hà. Lúc nói chuyện với Gia Thành xong thì Đàn Nhi trở về nhà luôn mà không hề đi tới bệnh viện thăm Nhất Phong. Vì hiện tại cô không còn tâm trạng để thăm anh hay nói chuyện với ai hết.
Tim cô rất đau, đau đến mức muốn xé nát nó ra. Cô đau giống như có hơn 100 con dao đâm vào tim của mình.
Cả cuộc đời chẳng ai tin cô, chẳng ai hiểu cô hay yêu thương cô. Nhưng duy nhất lại có Gia Thành yêu thương chăm sóc cô, rốt cuộc anh yêu thương cô thì cô đã từng giúp cho anh thứ gì chưa, hay cô chỉ khiến cho anh đau lòng vì cô
Đàn Nhi đang đau lòng mà suy nghĩ những chuyện của mình và Gia Thành. Thì bên ngoài có người gõ cửa phòng
Đàn Nhi vội lau đi nước mắt và cố gắng bình tình lại, rồi mở cửa ra. Ngoài cửa là Lâm Mộc một cô gái khoảng 16 tuổi. Cô bé là người giúp việc trong nhà.
Đàn Nhi mở miệng "Có chuyện gì?"
Lâm Mộc thấy cô bước ra thì đầu cô bé hơi cuối xuống rồi nói "Thưa thiếu phu nhân. Lúc nãy thiếu gia có gọi về nhà là kêu thiếu phu nhân vào bệnh viện để chăm sóc thiếu gia.
Đàn Nhi khó hiểu "Tại sao phải là tôi, trong nhà có biết bao nhiêu người hầu, nhưng tại sao họ không vào bệnh viện mà chăm sóc anh ta. Mà lại nhất định là tôi"
"Xin lỗi thiếu phu nhân, em không biết tại sao. Xin phu nhân thứ lỗi"
Đàn Nhi xua tay "Không sao" Đàn Nhi nở nụ cười nhạt nhẽo với cô bé rồi nói tiếp "Được rồi, em đi xuống làm việc đi. Để chị chuẩn bị rồi vào bệnh viện chăm sóc Nhất Phong"
"Vâng, vậy để em kêu tài xế chuẩn bị xe cho phu nhân"
"Được"
Nói chuyện xong với Lâm Mộc thì cô đóng cửa phòng lại, thở dài một cái rồi bước tới tủ phòng chuẩn bị một cái đầm để đi tắm rồi tới