"Vậy Thanh Thanh đâu?" Nhất Phong ôm eo cô
"Đúng rồi. Em quên mất, lúc nãy Thanh Thanh nói với em là đi vệ sinh xong thì sẽ lên đây. Nhưng sao nãy giờ rồi rồi mà Thanh Thanh vẫn chưa lên" Môi cô hơi chu ra
Anh lấy tay véo mũi của cô khiến cho chiếc mũi cô bổng chốc đã đỏ lên "Em thật ngốc. Bị lừa mà còn không biết"
"Bị lừa chuyện gì?" Cô với vẻ mặt ngây, thơ ngốc nghếch hỏi
Nhất Phong thở dài "Hazzz..... Thanh Thanh nói như vậy là đang lừa em để đi lên tìm Tư Ngôn thôi"
Bên ngoài có người gõ cửa "Vào đi" Nhất Phong tỏ vẻ lạnh lùng trở lại
Thanh Thanh cùng Tư Ngôn bước vào.
"Hai người vào đây làm gì?" Nhất Phong lên tiếng.
"Này, đều là người thân cả. Cậu có cần phải lạnh lùng như vậy không" Tư Ngôn nhìn cái vẻ lạnh lùng kêu ngạo đó của Nhất Phong mà lên tiếng.
"Lườm" Nhất Phong lườm Tư Ngôn (Ông ghim mày rồi đoá nha)
Mày của Tư Ngôn hơi nhíu lại "Ê, tôi với cậu làm bạn hơn 15 năm rồi. Mà sao cậu cứ lườm tôi hoài vậy hả"
"Lườm lần hai"
"Cậu nói gì đi chứ" Tư Ngôn khó chịu la lên
"Lườm lần 3"
"À, sao hai anh căng thẳng quá vậy chứ. Anh hai à, em và Ngôn Ngôn lên đây là định rủ anh và Đàn Nhi đi ăn trưa thôi mà" Tình hình căng thẳng giữa hai người đàn ông khiến cho Thanh Thanh phải tìm cách giải quyết cái căng thẳng đó của hai người.
Nhất Phong nựng nựng cái mặt căng tròn, trắng mịn như cái bánh bao của Đàn Nhi. Đàn Nhi xua tay anh ra "Anh kì quá à. Người ta lớn rồi, sao anh cự nựng mặt người ta hoài vậy hả?" Môi của cô hơi chu ra.
Nhất Phong dùng tay véo một cái thật mạnh lên mặt cô, khiến nó đỏ như quả cà chua "Anh chưa bao giờ nghĩ là em đã lớn cả. Anh tưởng đâu