Bây giờ đã là 11h tối rồi. Nguyệt Nhi nằm ngủ trong cái ôm ấm áp của Thiên Hạo, cảm giác đó rất hạnh phúc.
Cô ôm anh rất chặt giống như sợ khi mở mắt ra cô sẽ không thấy anh, anh sẽ không ở bên cạnh cô nữa, cô thật sự rất sợ. Mong muốn của cô bây giờ chính là có thể khiến cho thời gian dừng ngay phút giây này.
Anh thở dài môt hơi rồi nói "Nguyệt Nhi em ngủ chưa"
Tuy nhắm mắt nhưng cô vẫn chưa ngủ, cô lắc đầu "Vẫn chưa"
"Thời gian này do công ty có nhiều việc bận nên có lẽ anh sẽ ít thời gian ở bên cạnh em hơn, nên em phải biết chăm sóc bản thân em thật tốt có nghe không"
Môi cô hơi chu ra "Anh chỉ là không thể chăm sóc cho em thôi chứ đâu phải là không thể gặp nhau đâu, nếu nhớ anh thì em sẽ đến công ty tìm anh cũng được mà.