**********
Chương 40: Trừng phạt
Không! Lúc này cô ấy cần phải nghiêm túc hơn.
Hạ An Nhiên nhìn Lăng Mặc ngây thơ, "Giải thích cái gì?" Khi nói, cô ấy chớp mắt vài cái, làm ra vẻ vô tội.
Thấy vậy, anh nhẹ nhàng kéo tay Hạ An Nhiên giật nghiêng người trong tiềm thức.
Trong giây tiếp theo, Lăng Mặc đưa tay không tự chủ bóp chặt má cỗ, gắn từng chữ: "Làm sao tôi có thể để em chạy mất
Hạ An Nhiên dường như đã hiểu được điều gì đó.
Chạy đi? Hạ An Nhiên ngay lập tức nhận ra, tên bệnh này tưởng rằng cô cố ý kiếm cớ đi vệ sinh, vì muốn chạy trốn? Không phải vì phát hiện ra cô có chuyện gì đó với Cố Ngôn Duy sao? Hahal Đừng lo lắng!
Hạ An Nhiên lập tức làm theo lời của Lăng Mặc, trong giọng nói có chút đùa giỡn, giọng tỏ vẻ yếu ớt “ Tôi lo lắng, để phòng lỡ khiêu khích anh, kết cục chắc sẽ thảm lắm, tốt hết là nên chạy đi, ít nhất còn nguyên vẹn,...”.
Lăng Mặc lạnh lùng nói “ Đừng lo lắng, tôi sẽ cho cố nguyên vẹn”.
Lăng Mặc nhìn chằm chằm vào Hạ An Nhiên đầy ẩn ý “Tôi không thích đánh số mẫu vật”
Hạ An Nhiên chỉ muốn giả bộ đáng thương mà nói, nào đâu có nghĩ rằng, Lăng Mặc lại có một luận điệu đáng sợ như vậy.
Haha, không thích tách rời, có nghĩa là giết rồi đem đi làm tiêu bán? Bệnh của anh ta thật sự rất nặng rồi
Lăng Mạc vẻ mặt lạnh lùng nói: “ Nể mặt cô lần đầu vi phạm, cho nên hôm nay cô sẽ không được phép ăn cơm" Trong lòng Hạ An Nhiên có chút kinh hoàng, “Không ăn một ngày sao? Bỏ đói tôi chết sao?"
Lăng Mặc liếc mắt, "Chết đói cũng không tệ, thuận tiện cho việc đem đi làm tiêu bản"
Hạ An Nhiên: "..."
Cô luôn nghĩ, đêm say đó, cô điên cuồng ăn tên thực vật, như vậy đã đủ biến thái rồi..
So với tên bệnh hoạn này, đó thực sự là phù thủy nhỏ gặp phù thủy lớn.
(*) sự tương phản rất lớn về năng lực, trình độ...!
Lăng Mặc và Hạ An Nhiên đến tòa nhà A của bệnh viện.
Tôn quản gia thấy bọn họ quay lại liền vội vàng chào hỏi.
Vừa rồi thấy tiểu thư biến mất, ngay sau những