Mi mắt Lăng Mặc giật giật
Anh liền biết rằng con mèo hoang nhỏ này trước sau như một sẽ không ngoan ngoãn mà.
Nhìn dáng vẻ không ngừng nhúc nhích của cô, cảm thấy được mí mắt anh đều đang co rút lại.
Mà con mèo hoang nhỏ trải qua một hồi nhúc nhích.
Phần thân dưới vẫn bị chăn bông quấn chặt, nằm trước ngực anh cũng không lộ ra chút cảnh xuân sắc nào.
Thực sự chỉ lộ ra tấm lưng trắng nõn với những vết sẹo.
Có điều, Lăng Mặc nhíu mày khi ánh mắt rơi xuống tấm lưng cô.
Tuy rằng dùng thuốc mỡ do Bác Tân đưa, nhưng vết seo sau lưng vẫn vô cùng hiện lên khá rõ ràng, nhìn thấy thôi cũng đủ làm anh bận tâm.
Lăng Mặc đưa tay lên vuốt ve vết sẹo sau lưng cô.
Cơ thể Hạ An Nhiên cứng đờ, giật mình căng thẳng, nhỏ giọng lẩm bẩm, “ Anh đừng chạm lung tung, bẫy giờ vết thương có chút ngứa,.....!anh chạm vào nhữn thể lại càng ngứa hơn.”
Chỉ có điều lời này vừa rơi xuống không lâu, lại cảm thấy mát lạnh ở sau lưng.
Hạ An Nhiên quay đầu.
Nhìn thấy Lăng Mặc đang lấy lọ thuốc mỡ trị sẹo Bác Tân đưa, cẩn thận nhẹ nhàng bồi lên lưng cô.
Trái tim cô lúc này có một sự rung động khó hiểu.
Hạ An Nhiên lặng lẽ nằm xuống lần nữa, áp chế cảm xúc trong lòng, không lưu tâm nói.
“ Vết thương sau lưng của tôi có phải là có chút ghê rợn không? Có điều, cũng không sao, nếu như trên người con gái không có chút sẹo nào, sao có thể gọi là con gái được?
Trước đây vết sẹo trên người cô còn nhiều hơn.
Nếu như không phải là gặp được ông già, vết thương trên người cô còn thảm thương không nỡ nhìn hơn CO.
Trong đầu Hạ An Nhiên nhớ lại kí ức lúc cô và ông già sống cùng nhau.
Thời kỳ đen tối khi sống ở cô nhi viện đó, điều duy nhất khiến cô cảm nhận được sự ấm áp đó chính là gặp được ông già.
Cũng chính bởi vì ông già, khiến cô biết được cuộc sống tồi tệ của cô nên đi về đâu.
Mỗi lần nghĩ đến ông già, tâm trạng đều thoải mái một cách khó hiểu, cộng thêm cảm giác mát lạnh dễ chịu sau lưng, dần dần lắm cô buồn ngủ.
Lăng Mặc nhìn con mèo hoang nhỏ vô tâm vô phế đi ngủ rồi, nhất thời không nói nên lời.
Sau khi bôi thuốc mỡ xong, vốn dĩ giơ tay muốn lấy cái chăn đắp lên cho cô.
Nhưng con mèo hoang nhỏ ngủ quá thoải mái rồi, vô thức lật người lại.
Trước đó, quần áo ngủ của cô tuy là chỉ vén lên để hở phía sau lưng, những phía trước cũng bị vặn xoắn