**********
Chương 133: Tư văn bại hoại.
Chỉ là lúc này má Liễu vẫn có chút không hiểu.
Thời gian còn lại của Đại thiếu gia không đến hai tháng, tại sao cậu ấy lại cố ý bất hòa với bà, tranh đoạt thứ trong tay bà vào lúc then chốt này? Nếu muốn tranh thì nên đến tập đoàn Lăng thị tranh chứ.”
Lăng lão phu nhân nhẹ nhàng gõ cây gậy vài cái, thâm trầm nhìn chằm chằm vào má Liễu, “ Nó thực sự chỉ còn thời gian không đến hai tháng sao?”
Má Liễu đáp lại tất nhiên, “ không chỉ tiểu thần y Bác Tân chắc chắn, đến cả bên phía bệnh viện cũng chắc chắn.”
Trong đôi mắt đục ngầu của Lăng lão phu nhận lóe lên tinh quang.
“ Những tôi không tin, đứa cháu trai này của tôi sẽ là người chết dễ dàng như vậy.”
Sáng sớm, Hạ An Nhiên tỉnh giấc.
Đã thấy Lăng Mặc mặc âu phục, tư thái chuẩn bị sẵn sàng đi đâu đó.
Không thể không thừa nhận, tên điên này thật sự đặc biệt thích hợp mặc âu phục, dáng vẻ vô cùng thanh cao cấm dục, làm người khác nhìn một cái mà tim đập thình thịch.
Hạ An Nhiên vội vàng ôm lấy trái tim nhỏ bé đang đập loạn nhịp của mình.
Cô mới không bị vẻ ngoài của đàn ông lừa gạt!
Tên điên đang ở ngay trước mắt này, chính là phiên bản sống động của tến cặn bã giả vờ hiền lành, rất nguy hiểm!
Hạ An Nhiện thu lại cảm xúc, biết Lăng Mặc như thế này là muốn đi làm rồi, nhịn không được quan tâm, “Sức khỏe của anh vẫn chưa tốt lắm, thật sự phải đi làm sao?” Cô thực sự không hiểu, vẫn còn thời gian không đến hai tháng, anh năm nhà hưởng thụ khổng tốt sao?
Lăng Mặc ghét bỏ liếc nhìn con mèo nhỏ một cái, “Đừng đánh đồng tôi và cô lại với nhau.”
Hạ An Nhiên: “
Cảm thấy bản thân bị xúc phạm nghiêm trọng.
Hạ An Nhiên chân tình giải thích, “ mỗi ngày nằm nhà nhàn rỗi thoải mái biết bao, con người vẫn là phải biết làm việc và nghỉ ngơi.”
Trước đây khi cô làm xong dự án này lại nhận tiếp dự án khác.
Khi làm dự án lúc đó, cảm thấy không có gì mệt mỏi, cho rằng cả ngày làm việc tính thần vô cùng sung sức.
Bây giờ được làm một người nhàn rỗi, cô thực sự thích cảm giác nằm nhà nhàn rỗi này rồi.
Chỉ có điều, cô lại bị Lăng Mặc xem thường.
Hạ An Nhiên lẩm bẩm nói, “ Có một số người trời sinh là công việc khó khăn, không hiểu được việc hưởng thụ niềm vui cuộc sống...!tôi không cần anh nữa, đi làm kiếm tiền nuôi gia đình đi.”
Ánh mắt Lăng Mặc liếc nhìn về phía bụng của con mèo hoang nhỏ, lạnh nhạt nói, “Ăn nhiều quá, nuôi không nổi.
Hạ An Nhiên: “
Cái đồ