Lúc Hạ An Nhiên đang “ríu rít" tỏ vẻ vô cùng đáng thương ấn ấp trong lòng Lăng Mặc, Bùi Kỳ cuối cùng cũng chạy đến.
Sau khi nhìn thấy một màn tàn nhẫn và hỗn loạn ở hậu viện, hoảng hốt chạy đến trước mặt Lăng Mặc, không quan tâm gì nữa, liền mạnh mẽ kéo Hạ An Nhiễn từ trong lòng Lăng Mặc ra.
Nhìn thấy trên người Hạ An Nhiên dính không ít vết máu, ngay lập tức bật khóc, “ Cậu bị thương rồi! Hu 66 hu hu, đều là lỗi tại mình!” Hạ An Nhiên ngây người giải thích, “.....!Không phải máu của mình.
Bùi Kỳ nghe thấy lập tức ngừng khóc.
Nhìn từ trên xuống dưới đánh giá một chút, nhìn thấy máu này quả thực không phải chảy ra từ người Hạ An Nhiên mới có thể thở phào ra một hơi.
Thế là, một giây sau lại nghẹn ngào kinh hô, “ Không phải máu của cậu, sao lại dính trên người cậu được Hu hu hu, An Nhiên...!cậu bị làm nhục rồi ư?”
Hạ An Nhiên không nói lên lời.
Chị em à, cô sao lại bị làm nhục được?
Lạnh mặt nhắc nhở, “ Cậu đừng nói năng lung tung được không, mình bị làm nhục chỗ nào? Mình vẫn là một cô gái trong sạch được chua
Bùi Kỳ thấy Hạ An Nhiên lúc này rồi mà vẫn còn nói chuyển khối hài thì khóc lại càng ghê hơn.
Trực tiếp ôm lấy Hạ An Nhiên.
Lần này đều là lỗi tại mình, hu hu hu, mình không nên vì thẻ nhân duyên mà kéo cậu đi cùng...hu hu hu, nếu như cậu xảy ra chuyện, cậu nói xem mình phải làm sao! Minh còn muốn sống nữa sao!” Hạ An Nhiên nghe lời nói thật lòng khi khóc của Bùi
Kỳ, tuy có chút ngại ngùng nhưng trong lòng vẫn có một chút ấm áp.
Sau đó, an ủi nói, “ mình bây giờ không phải là không có việc gì sao.”
Bùi Kỳ nghe Hạ An Nhiên nói như vậy lại càng khóc to hơn.
Lúc hai người gặp nhau, là An Nhiên cứu cô từ trong tay của một đám lưu manh.
Mà hôm nay, lúc gặp nguy hiểm, Hạ An Nhiên vẫn như cũ không chút do dự bảo vệ cô an toàn.
Bùi Kỳ ôm chặt lấy Hạ An Nhiên, “ Mình còn cầu the nhân duyên làm gì nữa, cả đời mình có cậu là đủ rồi, mạng cũng cho cậu nốt!”
Hạ An Nhiên: “.......!
Lăng Mặc đứng ở một bên vốn đã đen mặt, nghe thấy Bùi Kỳ đột nhiễn “tỏ tình”, mặt lại càng đen hơn.
Trực tiếp kéo Hạ An