**********
Sáng sớm hôm sau.
Hạ An Nhiên rõ ràng đã tỉnh giấc, nhưng cô vẫn sống chết nhắm chặt mắt lại nằm đơ cứng như một thi thể.
Chuyện xảy ra tối hôm qua thật sự quá xấu hổ, ngay cả lúc này muốn đào cái lỗ chui vào và không ra nữa.
Cô kiên quyết muốn làm một con cá muối nằm yên cho đến khi Lăng Mặc đi làm, không muốn đối mặt với người đương sự nào đó.
Nhưng sau khi Lăng Mặc mặc quần áo chỉnh tề, anh bước đến giường, kéo chăn ra khỏi người con mèo hoang nhỏ.
Hạ An Nhiên hoảng mang mở mắt ra, che ngực lại, “Tại sao kéo chăn của tôi?”
Lăng Mặc nhẹ giọng nói: “Đừng giả vờ ngủ, dậy đi.”
Hạ An Nhiên “Cô giả bộ ngủ rõ ràng như vậy sao?
Hạ An Nhiên bất lực đứng dậy đi xuống lầu sau khi tắm rửa sạch sẽ.
Lúc này cô mới để ý thấy trong phòng khách ở tầng dưới có một người phụ nữ với khuôn thanh tao, tóc ngắn gọn gàng, mặc một bộ âu phục và quần tây.
Sau khi nhìn thấy Lăng Mặc, người phụ nữ cung kính bước tới, " Thiếu gia"
Lăng Mặc kéo con mèo hoang nhỏ đang đứng cách xa lại gần mình "Cô ấy là Kiều Mạn, sau này sẽ là trợ lí của cô.
Cô ấy sẽ giúp cô xử lí một số vấn đề ở Lăng gia."
Hạ An Nhiên hiểu rõ đây chính là người mà Lăng Mặc nói tối hôm qua, người có thể giúp cô làm mọi việc trong Lăng gia.
Nói trắng ra, cô ấy thực chất là một nữ chủ nhân bủnhìn, chỉ giúp Lăng Mặc thu hút chút hỏa lực để cho đám người Lăng gia bỏ ý định, cũng như đối đầu với đám người đầu độc anh...!
Người phụ nữ này vẻ mặt nghiêm túc, không cười không có chút biểu cảm gì, nhìn có vẻ không dễ gần.
Tuy nhiên, Hạ An Nhiên vẫn cười với Kiều Mạn, “Xin chào.”
Vẻ mặt Kiều Mạn lạnh lùng, cung kính nói: “Chào buổi sáng, Thiếu phu nhân
Hạ An Nhiên: "Cô mới đến.
Tôi sẽ nhờ Tôn quản gia thu xếp chỗ ở cho cô trước, để cô làm quen với môi trường trước đã." “Tôn quản gia đã sắp xếp một chỗ cho tôi, và ở đây gần như quen thuộc với tôi."
Sau một lúc dừng lại, Kiều Mạn