Khi Hạ An Nhiên rùng mình và ôm chặt bí mật này.
Đột nhiên Lăng Mặc lại nghiêng người, ghé vào lỗ tại cổ, "Nhưng tôi rất tò mò, tại sao vừa rồi lại nói, ăn tối một lần nữa."
Hạ An Nhiên ngày người nhìn Lăng Mặc, cố ý giả ngu, "Tôi đã nói như vậy sao?"
Lăng Mặc gật đầu, "Nói rất rõ ràng."
Hạ An Nhiên cười một cách lanh lợi, "Tất cả đều là hiểu lầm, tôi đâu có nhiều cơ hội, ăn đi ăn lại anh như vậy, hơn nữa nếu tôi ăn anh, anh lại không biết sao?"
Lăng Mộ trong mắt mang ý nghĩ sâu xa: "Sau khi tôi tỉnh lại, cô không có cơ hội, nhưng trước khi tôi tỉnh lại thì sao?"
Hạ An Nhiên nói rất chắc chắn: " Anh lúc đó không cử động, không có một chút phản ứng.
Tôi ăn như thế nào? Anh suy nghĩ nhiều quá rồi" "Ô? Làm sao cô biết thể chất của tôi lúc đó? Thử sao?"
Lăng Mặc nhìn Hạ An Nhiên với ánh mắt đầy tà mị.
Hạ An Nhiên cảm thấy bị xúc phạm nặng nề.
Nén một nụ cười, "Thưa ngài, ngài có một số kiến thức cơ bản về y học?”
Lặng Mặc ánh mắt u ám, "Tôi biết, người sống đời sống thực vật cũng có phản ứng."
Hạ An Nhiên trợn tròn mắt.
Loại kiến thức này tên bệnh hoạn mất trí thực sự cũng có hiểu biết?
Tuy nhiên, Hạ An Nhiên nhanh chóng phản bác, " Anh xem, anh biết rằng người sống đời sống thực vật cũng có phản ứng, nhưng tôi lại nghĩ là không có.
Điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa là tôi chưa thử qua...!
Rất ngây thơ và mơ mộng, cô chớp mắt với Lăng Mặc vài cái, "Hơn nữa, người tạ luôn muốn hướng về phía trước, tại sao anh lại muốn vướng bận chuyện quá khứ?"
Sau khi Hạ An Nhiên nói nhiều lời, cô ấy lộ ra vẻ mặt đau khổ.
"Chẳng hạn như, bây giờ anh có thể đứng dậy khỏi tôi được không? Anh rất nặng, và tôi gần như không thở được dưới áp lực...!Hơn nữa, vết thương trên người của tôi vừa mới lành, không thể bị đè thêm nữa.
Lăng Mặc từ từ đứng dậy.
Tuy nhiên, cánh tay vẫn giữ chặt Hạ An Nhiên "Tôi không quan tâm đến những chuyện trước đây nữa, nhưng mà chuyện của ngày hôm nay, cô có nên giải thích mối quan hệ của cô với Cố Ngôn Duy không?"
Hạ An Nhiên muốn khóc.
Hôm nay là ngày mà