Hạ An Nhiên thấy những gì Tôn quản gia nói cũng hợp lý.
Nếu như cô không biết nội tình bên trong thì suýt nữa cô cũng đã tin rồi.
Hạ An Nhiên: “Tôn quản gia, ông đừng ngụy biện cho anh ta nữa, anh ta dạy dỗ người xấu tôi còn có thể chịu đựng, nhưng anh ta sao có thể làm bị thương ân nhân cứu mạng của tôi, đến bây giờ cậu ấy còn không biết sống chết ra sao.”
Tôn quản gia: “
Cỏ vẻ như họa lần này thiếu gia gây nên hơi to rồi.
Ân nhân cứu mạng và bạn bình thường, vẫn là khác biệt rất lớn.
Tôn quản gia chỉ có thể hóa thân thành người chu đảo, “ Thiếu phu nhân, gần Lăng trạch không có xe taxi, để tôi bảo lái xe đưa cô đến bệnh viện.”
Hạ An Nhiên nhìn con đường vắng vẻ trước mắt.
Có lẽ không có tài xế lái xe taxi nào sẽ tự tin đến đường ở cửa Lăng trạch đón khách đầu.
Hạ An Nhiên cũng không già mồm, ngồi trên xe đi đến bệnh viện.
Bùi Kỳ có lúc sẽ ầm ĩ một chút.
Nhưng lần này Hạ An Nhiên cảm nhận được, Bùi Kỳ sắp sụp đổ rồi.
Có nghĩa là tình hình của Cố Ngôn Duy thực sự không tốt.
Trong lòng Hạ An Nhiên xuất hiện một nỗi bất an lớn, sau khi lên xe liền không ngừng thúc giục tài xế lái nhanh một chút.
Bệnh viện mà Cố Ngôn Duy đang nằm là bệnh viện lần trước Bùi Kỳ khám chấn.
Hạ An Nhiên gọi cho Bùi Kỳ, hỏi vị trí cụ thể, liền vội vàng xông vào cửa phòng cấp cứu.
Khuôn mặt Bùi Kỳ lo lắng đang nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng cấp cứu đóng chặt.
Hạ An Nhiên đi đến bên cạnh Bùi Kỳ.
Bùi Kỳ nhìn thấy Hạ An Nhiên đi tới, đôi mắt sưng đỏ, vô cùng ân hận.
Mình không nên lo chuyện bao đồng, làm mối cho các cậu, để Ngôn Duy đến Buổi triển lãm hoạt hình gặp cậu, nếu không, cậu ấy sẽ không gặp phải chuyện này! Diêm vương sống ra tay rất độc ác Lúc mình nhìn thấy Ngôn Duy, cả người cậu ấy đều là máu...”
Hạ An Nhiên nắm tay, “ Cậu chắc chắn, là người của Lắng Mặc động thủ không?"
Khuôn mặt Bùi Kỳ nôn nóng, “ Mình sẽ lừa cậu loại chuyện này sao?”
Móc điện thoại ra, mở một đoạn video, một bên để Hạ An Nhiên xem, một bên lên tố cáo.
Trước đó không lâu, Ngôn Duy có gọi điện thoại cho tớ, nói là trong phòng khách sạn xảy ra chuyện rồi." “ Lúc mình chạy tới, liền