Hạ An Nhiên đáy mắt đầy kinh ngạc, “Anh...!sao anh biết?”
Lăng Mặc: “Loại não tàn như cô ấy, cô có thể chịu đựng được không?”
Hạ An Nhiên càng lúc càng không nói nên lời.
Ngày thường, Bùi Kì trông có vẻ là một tiểu thư đài cát, có đầu ốc.
Nhưng tất cả chỉ là vẻ bề ngoài.
Bản chất của cô ấy vẫn là người đơn thuần, rất dễ bị người khác lợi dụng.
Nói trắng ra, Bùi Kì được gia đình quá bao bọc che cho.
Còn Hạ An Nhiên lúc trước đã trải qua quá nhiều âm mưu đen tối trong cô nhi viện,đối mặt với người chị em vô tư vô tâm như vậy, sẽ luôn có chút lo lắng.
Cô không thể không đánh vài lần để cho cô ấy bắt đầu hiểu được thế nào là lòng người sâu thẳm.
Nhưng như Lăng Mặc đã nói, điều đó là vô ích.
Ngay cả đối phương cũng không biết rằng mình đang bị ăn đòn.
Hạ An Nhiên vốn dĩ đang tức giận tìm Lăng Mặc để tính sổ, cũng chậm rãi nguôi ngoại đi "Cô ấy tuy không quá thông minh, những tính tình thật ra rất tốt."
Lăng Mặc không thương tiếc tiếp tục chứng minh "Có thông minh hay không cũng không liên quan gì, chỉ là chưa từng gặp đòn quá hiểm mới ngốc nghếch vô tâm đến như vậy"
Hạ An Nhiên lại cứng họng.
Những lời nói của kẻ mất trí này tuy độc địa nhưng lại quá chính xác?
Nó khiến cô muốn biện giải cho Bùi Kì, lại không biết phải nói thế nào.
Chỉ là lần đánh này của Lăng Mặc quá nặng tay đối với Bùi Kì.
Hạ An Nhiên thể hiện sự lo lắng, "Cô ấy bây giờ cho rằng tai nạn của Cổ Ngôn Duy là do cô ấy gây ra.
Tôi lo lắng rằng cô ấy sẽ tự trách mình cả đời, không thể nào vượt qua được ám ảnh này."
Lăng Mặc nghiêm nghị hỏi, "Chuyện lần này không liên quan đến cô ấy?
Hạ An Nhiên:"
Lăng Mộ:" Cô ấy nên chịu tội trước, tốt hơn hết cô nên bảo vệ cô ấy ở mọi nơi."
Hạ An Nhiên im lặng một lúc lâu, nặng nề gật đầu, Anh nói như vậy cũng hợp lí.”
Con người luôn muốn tiến lên phía trước.
Hạ An Nhiên đặt chuyện của Bùi Kì sang một bên, và quay trở lại việc quan trọng nhất.
“Lần này đã bắt được người chủ chốt, liệu có thể tìm ra kẻ đứng sau hậu trưởng không?”
Lăng Mặc: “ Việc thẩm vấn