Bùi Kì không muốn Hạ An Nhiên lo lắng, cô cô gắng tiết chế cảm xúc và nở nụ cười "Cô đừng lo lắng, tôi không yếu đuối như cô nghĩ đâu Sau khi biết mình đã phạm sai lầm, tôi rất buồn, nhưng tôi sẽ luôn nhìn về phía trước và không tự trách bản thân mình nữa."
Hạ An Nhiên nhìn Bùi Kì bộ dạng đã vui lên một chút...!
Đột nhiên, cô cảm thấy mình đã đánh giá thấp khả năng chịu đòn của Bùi Kì.
Sau khi Bùi Kì khiến Hạ An Nhiên yên tâm, cô ấy đổi chủ đề, "Người bên kia đầu? Cô tìm được người đứng sau mọi chuyện chưa?"
Hạ An Nhiên gật đầu," Tìm được rồi."
Bùi Kì lập tức hiện lên suy nghĩ trong đầu, "Tên khốn vô liêm sỉ nào mà ở sau lưng tính kế với cô?"
Hạ An Nhiên: "Vợ của Đại Phòng Lăng gia, Lí Nhân."
Bùi Kì khẽ cau mày, "Người bốc đồng như Đại phu nhân còn làm được loại chuyện này, không chừng phải có quân sự ở phía sau"
Bùi Kì phản ứng giống như Hạ An Nhiên khi cô ấy lần đầu tiên biết rằng Miêu Kha là người của Đại phu nhân
Chắc hẳn rằng những người khác đều không ngờ được việc này.
Suy cho cùng, sự bốc đồng không suy nghĩ của Đại phu nhẫn đã ăn sâu vào lòng người.
Mà đến bây giờ, đã biến thành một cái gì đó độc địa.
Hạ An Nhiên: "Bà ta gieo gió gặt bão, đã bị bắt.
"
Vừa nói cô vừa liếc nhìn Bùi Kì lần nữa: “Hơn nữa, Cổ Ngôn Duy cũng không phải là do Quý Phong đánh trọng thương, hôm đó là do “nam nhân viên phục vụ” làm, người đó đã trèo từ cửa sổ để phòng vào khác sạn, sau khi Quý Phong rời đi, hắn đã đánh anh ấy lần nữa đến tàn phế,
Hạ An Nhiên lúc trước đã nghe Bùi Kì nói, sau khi cô vào phòng, thì mùi hương của mê tình hương không còn nữa Lúc đó, cô vẫn đang thắc mắc làm cách nào mà hương của mê tình hương lại tản ra nhanh chóng như vậy.
Nhưng bây giờ cô đã hiểu.
Khi tên lính đánh thuê đó bước vào phòng, hắn ta mở cửa sổ.
Phòng khách sạn được thông gió, hương thơm của mê tình hương sẽ tan biến cực kỳ nhanh chóng.
Bùi Kì có chút kinh ngạc, trong mắt hiện lên tia tức giận, 11 Bà ta thật sự dùng hết đầu óc của mình, để mưu tính trên tính mạng người khác"
Hạ An Nhiên vỗ vai Bùi KÌ "...!Cô cũng không cần phải cảm thấy áy náy nữa."
Bùi Kì vẻ mặt chua xót.
Mặc dù bây giờ biết chân tướng sự việc, tội của Lí Nhân không thể tha thứ.
Nhưng cô ấy không thể trốn tránh trách nhiệm.
Là miệng của cô ấy không chặt,