Có vẻ như Thu Tra Tra không chỉ là tai họa đối với cô, mà ngay cả gia đình hắn cũng không chịu nổi nên đối với tên "Cạn tàu ráo máng" này nữa.
Nhưng sau khi Thu Tra Tra buồn một hồi, hắn lại ngại ngùng và muốn đi đến tiếp cận Hạ An Nhiên, Thuốc độc lần trước cô đưa cho tôi còn không?"
Hạ An Nhiên không chút do dự nói: "Không còn!"
Về sau dù có loại độc dược nào đi nữa, cũng sẽ không cho Thu Tra Tra.
Cô ấy tự mình đổi lấy tiền không ngon hơn sao?
Thu Tra Tra bật khóc, " Thất Thất, cô nhất định phải cho tôi! Tôi có quá nhiều kẻ thù, lần này tôi đã xúc phạm đến một gia tộc lớn ở phía nam.
Nếu không có độc dược, tôi sẽ không sống nổi"
Hạ An Nhiên trực tiếp kéo tay ra không chút thương tiếc, "Xin hãy thanh toán khoản tiên tôi đưa độc dược cho anh lần trước"
Thu Tra Tra thở không thông.
Thu Tra Tra rút trong túi ra một nắm tiền, "Tôi vừa rồi kiếm được chừng này tiền, cô cho tôi giữ lại một ít, trưa hôm nay mua một cái bánh bao hấp, còn lại lấy đi."
Hạ An Nhiên khóe miệng giật giật
Nắm tiền này còn chưa tới hai mươi tệ.
Hạ An Nhiên thản nhiên cầm lấy tiền.
Thu Tra Tra mở to mắt, hắn thốt lên với vẻ như không thể tưởng tượng nổi, "Chút tiền này cô cũng lấy à?"
Hạ An Nhiên liếc mắt nhìn, " ít thì cũng là tiền! Hơn nữa, sau này nếu không có tiền đừng hòng đến gặp tôi xin này xin nọ."
Thu Tra Tra không còn tia hi vọng nào nữa.
Tuy nhiên, hắn đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, hắn lấy giẻ lau chỗ gian hàng, "Đây là một bảo bối!
Thần bí nói: "Nghe nói là bản đồ kho báu! Cái này có thể đổi lấy một ít độc dược được không?"
Hạ An Nhiên nhìn cái giẻ rách, cảm thấy không nói nên lời.
Không biết Thu Tra Tra nhặt được mảnh giẻ rách ở đâu để đi đánh lừa mọi người.
Hạ An Nhiên đặc biệt ghét bỏ, "Nếu anh thật sự không có tiền, chúng ta có thể có phương tiện trao đổi khác"
Thụ Tra Tra nắm chặt quần áo, cắn chặt môi, vẻ mặt đau khổ, "Tôi không tham gia giao dịch tiền bạc."
Hạ An Nhiên kiềm chế ý muốn đánh chết hắn, gằn từng chữ: "Tôi muốn anh rời khỏi thành phố Lô Hải.
Anh không