**********
“cưng chiều vợ
Tôn quản gia vừa định chia sẻ niềm vui này với Lăng Mặc một cách hào hứng, nhưng vừa quay đầu một cải, ông ấy lại cảm thấy không ôn.
Thiếu gia chỉ mới tỉnh lại nửa tháng.
Hơn nữa, lúc đầu thiếu gia rất lạnh nhạt với Thiếu phu nhân.
Ông hoài nghi không biết vị Thiếu gia non nớt này có làm được việc hay không! Cho nên...!Thiếu phu nhân chỉ đơn giản là không thoải mái?
Tâm trạng vui mừng khôn xiết ban đầu của Tôn quản đã giảm xuống ngay lập tức.
Hơn nữa, nghĩ đến những thứ trước đây Hạ An Nhiên đã từng trải qua, ông ấy đưa ra một suy đoán hợp lý, "Thiếu phu nhân trước đây lớn lên trong cô nhi viện, cuộc sống rất khốn khó, bây giờ nhìn thấy đồ ăn ngon, sẽ khó tránh khỏi sinh lòng tham ăn....!Có thể dạ dày đã bị tổn thương, nên mới buồn nôn.”
Lăng Mặc gắn từng chữ: "Lúc này càng cần phải kiểm soát việc ăn uống của cô ấy."
Tôn quản gia lần này thực sự nghe lời, "Thiếu gia, đừng lo lắng, mấy ngày nay tôi sẽ không chuẩn bị đồ ăn vặt cho Thiếu phu nhân."
Lăng Mặc nhướng mắt, vẻ mặt sắc bén, "Ngoài trà sáng, trà chiều, còn có đồ ăn vặt?"
Bị bại lộ, Tôn quản gia lập tức đổi chủ đề, "Thiếu gia, ban đêm trời hơi lạnh.
Vừa rồi Thiếu phu nhân ra ngoài không mặc áo khoác.
Nếu cô ấy bị cảm thì phải làm sao? Cậu nên ra ngoài xem thủ đi.
Lăng Mặc nhíu mày đứng dậy không để ý tới Tôn quản gia ở bên cạnh nữa, nhanh chóng bước ra ngoài.
Tôn quản gia nhìn bóng lưng Thiếu gia lo lắng đi ra ngoài, không khỏi lắc đầu thở dài nói: "Thiếu gia, khẩu khí mềm như bánh bao hấp!"
Cứ như vậy đi thẳng một mạch tới chỗ Thiếu phu nhân, thiếu gia làm sao có thể dỗ dành cô ấy?
Sau khi Lăng Mặc đi ra, liền nhìn thấy con mèo hoang nhỏ trong chiếc áo sơ mi voan mỏng, đang ngồi ngỡ ngác ở trong sân vườn, ngây ngốc ngẩng đầu nhìn lễn bầu trời đêm.
Một cơn gió lạnh thổi qua, con mèo hoang nhỏ run rầy ôm lấy cánh tay.
Lăng Mặc tiến đến vài bước, cởi áo khoác của mình ra, khoác lên người cô.
Hạ An Nhiên giật mình, ngẩng đầu nhìn Lăng Mặc đột nhiên xuất hiện...!
Nghĩ đến chuyện vừa rồi, cô tức giận.
Nhưng sau đó nghĩ lại...!Giận anh ấy, chẳng phải là gây khó khăn cho cái bụng của mình sao?
Cô muốn vì cái miệng mình mà mưu cầu một chút phúc lợi.
Vì vậy, Hạ An Nhiên hạ xuống ngọn lửa nhỏ mà Lăng Mặc đã châm lửa trước đó, dùng đôi mắt trăng lưỡi liềm ngắn nước, đáng thương nhìn anh, "Tôi thật sự không ăn