Nghe Hạ An Nhiên nói xong, Lăng Mặc lạnh lùng nhìn cô.
Hạ An Nhiên bị nhìn chằm chằm theo cách này, lương tâm cô càng thêm cắn rứt.
Tuy nhiên, kẹt ở cửa ải nào thì cũng phải từng bước từng bước một giải quyết.
Hạ An Nhiên kiềm chế cảm xúc, khuôn mặt sưng tấy tràn đầy vẻ nghiêm túc.
"Thực ra, điều anh quan tâm nhất bây giờ có lẽ không phải là những vết xước đó?" "Sau khi tỉnh dậy, đột nhiên có một người vợ xung hỉ xấu xí như tôi.
Chắc anh đang nhẫn nhịn để không tức giận!" "Nhưng mà, anh nên biết rõ rằng, tôi chỉ là một công cụ mà một số người cố tình sử dụng để làm bẽ mặt anh." "Tôi chỉ là con cờ trong tay kẻ khác.
Vì chúng ta đều là nạn nhân, liệu chúng ta có thể chung sống hòa bình với nhau được không?"
Mặc dù Hạ An Nhiên một mặt đối mặt với Lăng Mặc đã thức dậy.
Nhưng người có thể quản lý tập đoàn Lăng Thị, sẽ không phải là người bình thường?
Hơn nữa, trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, sự dữ tợn và lạnh lùng của Lăng Mặc khiến sống lưng cô có chút lạnh lẽo.
Đặc biệt là vừa rồi, ánh mắt của Lăng Mặc khi anh bảo trưởng bối nhà họ Lăng hãy giữ cô lại, cứ như thế sắp giết cô trong phút chốc.
Thật sự quá kinh khủng!
Cô không muốn trở thành “vật tế" đầu tiên sau khi Lăng Mặc thức dậy đâu.
Cô vẫn hy vọng rằng, trong lúc cuộc sống có hạn của Lăng Mặc, bọn họ có thể chung sống hòa thuận với nhau, để cô bù đắp, vì tội lỗi đã ăn sạch anh.
Vì vậy, một số điều phải được nói ra một cách thẳng thắn.
Lăng Mặc nghe Hạ An Nhiên nói xong liền lạnh ủng hỏi một câu, "Chúng ta không phải là vợ chồng sao?" Hạ An Nhiên sững sờ, nhẹ nhàng gật đầu, "Nên coi như là...!đúng không?"
Lăng Mặc khẽ nhướng mi, "Mới tần hôn không lâu đã muốn phân phòng?"
Hạ An Nhiên: "
Đôi mắt Lăng Mặc dần dần tối sầm lại, "Tôi lúc nào cũng nhìn thấy sự tồn tại của “xỉ nhục”, sẽ càng có ham muốn sống mạnh liệt"
Hạ An Nhiên nhất thời không phản ứng được, "Ý anh là gì?" “Hai tháng là quá ngắn đối với tôi.
Tôi phải dựa vào sự kích thích của cô mới có thể sống lâu hơn!” Vẻ mặt Lăng Mặc càng ngày càng lạnh lùng, “Tôi mới có thời gian dọn dẹp mấy kẻ chướng mắt kia mà thôi
Hạ An Nhiên hiểu ra rồi, đâu còn người đàn ông vô cùng đáng