**********
Chương 312: Vô sinh
Hạ An Nhiện đang ngậm cái gì đó trong miệng ngày thơ quay đầu lại
Nhìn thấy sắc mặt Lăng Mặc không tốt, cô bối rối chớp chớp mắt, vô thức nhai “ răng rắc” “ rang rắc” vài cái, nhét dưa chuột muối chua vào miệng.
Lăng Mặc vốn nghĩ rằng con mèo hoang nhỏ đang ăn vụng thứ gì đó.
Không ngờ đó là dưa chuột muối
Hơn nữa, trong khi con mèo nhỏ không thích mùi vị của dưa chuột muối, bây giờ đang ăn dưa chuột muối?
Cô ấy thật tham ăn làm sao!
Chỉ là...!Nhìn thấy hình ảnh con mèo hoang nhỏ đang gặm dưa chuột một cách khổ sở, Lăng Mặc vốn còn đang kích động lại cảm thấy đau lòng không thể giải thích được.
Thực sự là con mèo hoang nhỏ chưa từng được ăn những đồ ăn ngon.
Lăng Mặc vẻ mặt chán ghét, "Loại này không có chất dinh dưỡng." Hướng tới đầu bếp, anh ấy ra lệnh, "Bữa tối hãy chuẩn bị nhiều món ăn bổ dưỡng và ngon miệng hơn."
Mèo hoạng nhỏ hơi bối rối khi thấy người bệnh mất trí đối xử tốt với mình mà không có lý do.
Nếu có chuyện gì bất thường thì phải có quỷ!
Hạ An Nhiên nghiêm túc lắc đầu, "Không cần!"
Chỉ vào dưa chuột muỗi mà cô nói mùi vị không ngon lắm, "Tôi muốn món ăn kèm này, món khác thì sao cũng được.” Cô cảm thấy buổi tối được ăn vài bát cơm với dưa chuột muỗi chua thì rất thỏa mãn.
Sau khi nuốt nước bọt, Hạ An Nhiên cười với Lăng
Mặc, "Vì anh đã về, chúng ta chuẩn bị ăn cơm đi!"
Bê đĩa dưa chuột muối, chạy đến nhà ăn.
Lăng Mặc khẽ cau mày.
Nhở đến tối hôm qua ở trong căng tin của Viện nghiên cứu, con mèo hoang cũng rất thích món này.
Vì vậy...!Anh lấy điện thoại di động ra bấm số của Thu Tử Châu, "Ngày mai, đưa đầu bếp ở Viện nghiên cứu đến nhà của tối, kêu bọn họ đưa phương pháp ngâm dưa chua cho đầu bếp ở đây."
Thu Tử Chậu ở đầu dây bên kia sau một hồi im lặng mới định thần lại," Tôi hiểu rồi ông chủ.
"
Lăng Mặc không nói nữa, cúp điện thoại, đi về phía nhà ăn.
Thu Tử Châu đã hẹn Phó Tân đi uống rượu tối nay.
Sau đó, hắn nhận được một cuộc gọi từ ông chủ.
Thu Tử Châu bóp chặt điện thoại, trong mắt hiện lên vẻ buồn bực, "Ống chủ hiện tại thật sự không phải người."
Phó Tần ở một bên nghe có chút mơ hồ, "Làm sao vậy?".
Thu Tử