Lông mày Hàn Dương nhíu chặt lại, “ Sao anh không biết chuyện này?" Liễu Giai Giai thở dài vô cùng đau lòng, “ Không phải là anh lớn hơn em một khóa sao, đây là chuyện xảy ra sau khi anh tốt nghiệp...!hơn nữa, chính là bởi vì mọi người biết được chuyện cô ấy bản hoa ở bên ngoài nên nhà trường mới không thể không đuổi học cỗ ấy.”
Nhẹ nhàng kéo cánh tay của Hàn Dương, lại nói.
“ Nếu như cô ấy thì người con gái trong sạch thì năm đó sao cô ấy lại viết cho anh những bức thư tình khó coi đó?” Hàn Dương nghĩ đến những bức thư tình đó, nét mặt anh ta thay đổi một cách kỳ lạ.
Liễu Giai Giai nhìn thấy, thừa thắng xông lên lại nói nhỏ tiếp, “ còn có, vừa nãy em nhìn thấy trên cánh tay cô ấy đều là nốt ban đỏ, có thể là mắc bệnh lậu gì đó rồi.”
Bây giờ Liễu Giai Giai đang dùng lời nói ác độc nhất để hình dung về Hạ An Nhiễn.
Chính là muốn để cho Hàn Dương biết được, người phụ nũ đó cho dù bây giờ rất xinh đẹp nhưng đã bản đến nỗi không còn thuốc chữa nữa rồi.
Thế nhưng.....!
Sau một hồi lâu im lăng, Hàn Dương lại gỡ cảnh tay đang ở trong ngực Liễu Giai Giai ra, “ Bể anh còn có bạn, các em ở bến này từ từ chơi nhé”
Vứt xuống lời này liền quay đầu rời đi.
Liễu Giai Giai ngày người.
Kể từ khi cô ta về nước và liên hệ lại với Hàn Dương, anh ta vẫn luôn rất khách sáo và chiều theo cô ta.
Thế nhưng, vừa nãy anh ta đã hết lần này đến lần khác gỡ cánh của cổ ra.
Bộ dạng muốn phủi sạch quan hệ với cô!
Trong đầu Liễu Giai Giai nảy xinh ra một cỗ không cam tâm.
Đàn ông quả nhiên đều háo sắc!
Cô ta đã bôi nhọ/nói xấu nhiều như vậy, nhưng Hàn Dương vẫn bị sắc đẹp của con tiện nhân đó mê hoặc.
Trong lòng Liễu Giai Giai xuất hiện cảm giác nguy cơ, bồn chồn lo sợ trước nay chưa từng có.
Sau khi Hạ An Nhiên đi ra khỏi phòng, liền đi thang máy xuống lầu.
Bạn đầu còn cho rằng lần này có cơ hội gặp cô Lý, có điều xem ra vẫn là phải tìm con đường khác, xem xem có thể liên lạc được với cô Lý không.
Hạ An Nhiên đến tầng 1.
Vốn dĩ muốn như này rời đi nhưng mái tóc ướt đẫm vẫn là khiến cô có