Tôn quản gia hiểu rất rõ ý nghĩa của việc người đi trà lạnh.
Sau khi thiếu gia đi, Thiếu phu nhân trở thành người phụ nữ không nơi nương tựa, ai sẽ là người bảo vệ cô ấy?
Nhưng nếu Thiếu phu nhân có máu mủ của Lăng gia, thì tình hình sẽ khác.
Lăng Mặc nhìn Tôn quản gia, " Ông thật sự lo lắng cho cô ấy" "Thiếu phu nhân là một cô gái tốt.
"
Vẻ mặt của Tôn quản gia vô cùng buồn phiền "Thiếu gia, nếu sức khỏe của cậu không có vấn đề gì, tôi thật sự hy vọng cậu có thể cùng cô ấy già đi trăm tuổi.
" Đúng là ông trời không có mắt
Càng nghĩ đến đây, Tôn quản gia càng khó chịu nói: "Tại sao ba đời nhà chúng ta đều gặp phải nhiều chuyện như vậy?" Năm đó, trước khi Tôn quản gia đi theo Lăng Mặc, ông ấy là người ở bên cạnh ba Lăng Mặc.
Ba Lăng Mặc đối với Tôn quản gia là ân nhân.
Tôn quản gia hiện đang dồn hết sức vào đời thứ ba của Lăng gia, hy vọng rằng đời thứ ba sẽ tốt đẹp.
Lăng Mặc nhìn thấy Tôn quản một lòng với ba đời Lặng gia, xoa trán hỏi: "Ngoại trừ thành phần thuốc bổ, trong canh không có cái gì lung tung, đúng không?".
Tộn quản gia gật đầu, thẳng thắn, "Đều là nguyên liệu để nấu ăn"
Ông ấy thật ra muốn dùng thuốc bổ, nhưng Thiếu phu nhấn dạo này nhạy cảm với mùi.
Mà Thiếu gia lại là người không thích uống thuốc,
Ông ấy có thể làm sao bây giờ? Chỉ có thể sử dụng thức ăn bổ dưỡng.
Lăng Mặc cũng đoán được đó chỉ là thức ăn bổ, nhưng hỏi một chút để yên tâm hơn.
Nhìn thấy Tôn quản gia bộ dạng buồn bã, anh thận nhiên nói: "Sau này nhất định phải đặc biệt chú ý đến chế độ ăn uống của Thiếu phu nhân, phụ nữ mang thai nền kiêng kỵ rất nhiều.
"
Tôn quản gia còn đang khó chịu buồn bực, nghe vậy đột nhiên cao hứng ngẩng đầu, "Thiếu gia, cậu đang nói cái gì? Thiếu phu nhân mang thai?"
Lăng Mặc bình tĩnh chậm rãi gật đầu, "Hôm nay mới đi kiểm tra.
"
Tôn quản gia cười hiện ra nếp nhăn "Đây thật sự là một chuyện tốt, là một chuyện tuyệt vời!" Lăng Mặc nói thêm: "Chuyện này không được phép lộ ra ngoài.
"
Tôn quản gia sửng sốt, "Tại sao? Thiếu phu nhân mang thai, đây là chuyện vui.
"
Lăng Mặc lạnh lùng liếc nhìn Tôn quản gia một cái.
Tôn quản gia, người vẫn còn đang phấn khích, ngay lập tức bình tĩnh lại.
Thiếu phu nhân có thai, ông vui, nhưng chưa chắc người khác có thể vui.
Bây giờ tuy rằng trời yên biển lặng.
Nhưng không phải vì nhiều người cho rằng thiếu gia sắp chết nên không muốn động tay động chân, họ chỉ muốn đợi thiếu gia chết đi.
Mà nếu lúc này chuyện Thiếu phu nhân mang thai bị truyền ra ngoài.
Đối với những người thù ghét Thiếu gia mà nói, đây không phải