Hạ An Nhiên nặn ra nụ cười với Cố Kì, giả vờ thoải
mái nói: "Tôi còn chưa ăn sáng, vừa vặn vừa xem ti
vị vừa ăn!"
Cổ Kì không khỏi gõ cô lần nữa, " Cô đang mang thai, vẫn phải chú ý đến bản thân, cô phải kiểm
soát thời gian xem TV và chơi điện thoại di động.
".
Hạ An Nhiên :"..."
Cố KÌ xứng đáng là bảo mẫu của Viện nghiên cứu, lúc này đã bắt đầu chăm sóc cô!
Tuy nhiên, sau khi Cố Ki dặn dò, cô khẽ cau mày, lộ
ra vẻ nghi ngờ, "Thế nhưng, nếu tâm trạng không
tốt, không phải sẽ mất ngủ sao? Sao đêm qua lại
ngủ rất ngon? Tôi gõ cửa và gọi điện, cô cũng
không có động tĩnh gì, suýt chút nữa tưởng cô bị tai nạn.
May mà có nhân viên phục vụ khách sạn chạy tới kịp thời, nói cho tôi biết, cô đã ở trong phòng, chắc là đã ngủ rồi."
Hạ An Nhiên:"..."
Vì cái gì cô lại cảm thấy, lời nói của Cố Kì có vấn đề?
Hơn nữa, Hạ An Nhiên cũng rất khó hiểu, tại sao tối hôm qua cô lại ngủ rất say?
Cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra đêm qua.
Cô ấy nhớ khi tâm trạng cô đang cực kì kém, một nhân viên phục vụ đến gõ cửa và nói rằng khách
sạn giao sữa.
Sau khi mang thai, cô