Tôn quản gia nghẹn họng, lặng lẽ đi ra khỏi thư phòng.
Tính hảo thắng của thiếu niên thật mạnh!
Đặc biệt là loại người như Thiếu gia, càng không chịu nhận thua kém người khác.
Ít ra ông cũng không phải là một đứa trẻ, nhưng Thiếu gia thi?
Tôn quản gia nặng nề than vãn một câu, cảm khái nói, “ vẫn là năm đó lão gia lợi hại, ra ngoài một chuyến, còn có thể đưa một thiếu gia về
Thiếu gia nhà ông ra ngoài nhiều, đừng nói đến chuyện đưa một thành nhóc con về, đến việc đưa một cô gái về cũng khó.
May mà bây giờ còn có Thiếu phu nhân.
Tuy rằng tất cả mọi mặt của Thiếu phu nhân đều không đạt yêu cầu, nhưng ít nhất làm cho Thiếu gia thay đổi, không còn bài xích con gái nữa.
Nếu như Thiếu gia có thể lưu lại huyết mạch trong hai tháng tới, thì lại càng tốt, cũng xem như an ủi linh hồn lão gia ở trên trời.
Ánh sáng kỳ lạ lóe lên trong mắt Tôn quản gia: “ nhất định phải giúp Thiếu phu nhân.
”
Lăng Mặc có vợ lúc này tâm tình rất tốt.
Bất giác ánh mắt rơi trên ngón tay, nhớ lại cô hôm nay có tật giật mình, liếm kem trên ngón tay của anh.
Khóe miệng Lăng Mặc không nhịn được nhếch lên, “ thật là con mèo ham ăn.
"
Lăng Mặc tiếp tục xem tập tài liệu ở trên tay mà phó tổng Triệu hôm nay mang đến.
Bên trong ghi lại chi tiết, các sự kiện hạng mục quan trọng diễn ra trong nửa năm nay.
Chỉ là Lăng Mặc cũng không xem nhiều.
Đều là những việc Lăng Mặc đã biết, thì sao phải xem lại?
Hạ An Nhiên ăn uống no say, tâm tình vô cùng đắc chí.
Ban đầu chỉ định đi rửa mặt, nhưng không cẩn thận làm ướt quần áo nên lại nhân tiện tắm luôn.
Sau nửa tiếng đi tắm, nghe thấy tiếng điện thoại bên ngoài kêu.
Vốn muốn đợi đến lúc tắm xọng rồi đi nhận điện thoại, nhưng đối phương liên tục gọi đến.
Hạ An Nhiên chỉ đành lấy khăn tắm quấn người, đi ra từ nhà vệ sinh.
Nhìn thấy tên người gọi là Hạ Đức Hải.
Vốn cho rằng, trải qua chuyện hôm nay, Hạ Đức Hải chắn chắn sẽ an phận, nhưng không nghĩ đến là lại tới rồi! Hiện tại ông ta gọi điện tới, chắc chắn không phải là chuyện tốt.
Nhưng Hạ An Nhiên vẫn nhận điện thoại.
Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói quan tâm của Hạ Đức Hải, “ An Nhiên à, đi nghỉ chưa con?"
Hạ An