Hạ An Nhiên nghĩ đây chỉ là một cách bắt chuyện đơn thuần, nghĩ đến vừa rồi cô đã cho Lăng Mặc hai
sự lựa chọn ......!Anh ấy chọn "chia phòng", chính là để chứng minh mình không nói dối.
Hành động này của đối phương, thể hiện rõ ràng rằng anh ấy quan tâm đến cô, và thật sự thích cô.
Hạ An Nhiên rút lui khỏi niềm vui sướng khi có được
phòng ngủ của chính mình.
Theo bản năng lui về phía sau, vẻ mặt có chút luống cuống, "Cái đó...!Tuy rằng bây giờ anh đều làm theo những gì anh nói, nhưng anh đã nói dối tôi quá nhiều lần, tôi vẫn muốn xem xét kĩ lại."
Nói xong, không đợi Lăng Mặc nói lời nào, liền chạy đi.
Lăng Mặc nhìn con mèo hoang nhỏ chạy nhanh như
bay, khóe miệng cong lên.
Mặc dù con mèo hoang nhỏ vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng.
Tuy nhiên, so với trước đây một chút cô cũng không tin, rõ ràng là đã tốt hơn nhiều.
Ít ra trong lòng của cô ấy cũng có phần buông lỏng.
Đây là một chuyện tốt.
Hạ An Nhiên chạy đến một bên, tim đập loạn.
Đúng như Lăng Mặc đã nghĩ, nếu trước đây cô ấy không tin Lăng Mặc một chút nào, nhưng bây giờ
trong lòng cô thật sự buông lỏng, bắt đầu có chút
tin tưởng anh.
Nhưng mà, Hạ An Nhiên