Ánh mắt Hạ An Nhiên chìm xuống, cô bước lại gần Hàn Doanh, "Hôm đó, Từ Hoằng chẳng những không làm gì được tôi, ngược lại còn bị người của tôi đánh rất nặng, tôi nghĩ bây giờ hắn ta đang rất oán hận"
Giọng điệu ngừng lại một chút, cố ý ghé vào tai Hàn Doanh chậm rãi nói tiếp: "Có thể, hắn đang chờ cơ hội ra tay với người đã khiến hắn lãnh đòn ngày hôm đó."
Hàn Doanh vốn vẫn đang đắc ý, lập tức ngẩn ra.
“Cô, cô nói cái gì?"
Hạ An Nhiên vỗ vỗ vai Hàn Doanh, "Cô Hàn, mấy ngày nay cô phải cẩn thận, Từ Hoằng nhất định là người có oán phải trả."
Hàn Doanh rùng mình, hơi thở có chút gấp gáp, "Cô đang dọa cho tôi sợ!"
Hạ An Nhiên cười, "Tin hay không tùy cô!"
Hàn Doanh hoảng sợ.
Cô không thể bị tên biến thái đó nhắm vào được, ngay lập tức kéo cánh tay Hạ An Nhiên "Tất cả đều là do cô, cô phải đi gặp Từ Hoằng với tôi, dù sao loại phụ nữ như cô bị hắn ta chơi đùa một chút, cũng không chết!"
Hạ An Nhiên ánh mắt lạnh lùng.
Đúng là một kẻ ích kỷ!
Hạ An Nhiên trực tiếp gạt cánh tay của cô ta sang một bên, “Cô cho rằng tôi là đồ ngốc sao?"
Hàn Doanh lập tức quăng mồi, “Cô chỉ cần theo tôi đi gặp Từ Hoằng ...!Tôi cho cô gặp anh tôi, không phải cô thích anh tôi sao? Chẳng phải cô luôn nghĩ về anh trai tôi sao? Chẳng phải là cô một lòng hướng về anh tôi sao? Tôi sẽ tác hợp cho hai người!
Hạ An Nhiên không nói nên lời, cô ta nghĩ anh trai mình là bánh trái sao?
Hạ An Nhiên lười phản ứng, hất tay cô ta