Ha ha ha, nghĩ là cô tin sao!
Bộ dạng của Thu Khanh Khanh, làm sao chỉ có thể
đơn thuần là ăn cơm, cảm giác như đi đánh trận.
Nghĩ đến cuộc chiến, Hạ An Nhiên theo bản năng nhìn xuống gầm bàn.
Nhìn hành động của Hạ An Nhiên, Lăng Mặc không khỏi hỏi: "Sao vậy? Làm rơi gì xuống đất sao? Để tôi nhặt giúp cô?"
Hạ An Nhiên liếc nhìn Lăng Mặc, hạ giọng nói nhỏ, “Tôi xem Thu Khanh Khanh có đem vũ khí đến đây không?"
Thu Lương Nhạc, tâm trạng đã tốt lên ngay sau khi Lăng Mặc uống ba ly rượu, khóe mắt đột nhiên giật giật vài cái.
Ông ấy có phải là một người bạo lực như vậy không?
Không phải!!!
Khi Thu Lương Nhạc có chút bực bội, Lăng Mặc đã gõ đầu Hạ An Nhiên, “Giáo sư Thu không phải là người như vậy."
Hạ An Nhiên: "..."
Cẩu nam nhân đang nói giúp Thu Khanh Khanh?
Nhưng Thu Lương Nhạc không vui vẻ chút nào khi nghe những lời đó, thay vào đó ông ấy không lịch sự quát lớn, "Cậu vừa làm gì? Động tay động chân với An Nhiên là có ý gì?"
Vẻ mặt ông ấy trở nên nghiêm túc, nhìn Lăng Mặc nghiêm khắc.
"Với những cử chỉ nhỏngày thường tôi có thể nhìn ra những vấn đề lớn.
Nếu hôm nay cậu gõ nhẹ vào đầu cô ấy, thì ngày mai cậu sẽ bắt đầu xuống tay rất mạnh ...!Đây là tiềm ẩn của bạo
UU
lực gia đình."
Hạ An Nhiên: "..."
Lời nói của Thu Khanh Khanh rõ ràng là đang khiêu khích đánh nhau.
sự khiêu khích vô cùng rõ ràng.
Tuy nhiên, bị khiêu khích những sắc mặtLăng Mặc vẫn rất lãnh đạm, không kiêu ngạo không xu nịnh