Tiếng hét của Hạ An Nhiên vang lên trong phòng.
Không lâu sau, Tôn quản gia cùng một vài người chạy nhanh tới.
Hạ An Nhiên nhìn Tôn quản gia đang đi tới, vội vàng chỉ vào
Lắng Mặc đang ngồi trên xe lẫn nhắm mắt lại.
"Anh ấy, hình như anh ấy đã ngất đi..."
Tôn quản gia vội vàng bước tới, ra lệnh cho người hầu đi cùng phía sau, "Gọi tất cả y tá và bác sĩ đến."
Sau đó, ông nhanh chóng cùng những người hầu khác đỡ Lăng Mặc lên giường, một lúc sau, các y tá và bác sĩ sống trong dinh thự đến và vội vàng cấp cứu Lăng Mặc.
Tình hình cấp cứu càng lúc càng trở nên hỗn loạn, sắc mặt của các bác sĩ và y tá ngày càng trở nên nghiêm trọng.
Một lúc lâu sau, bà cụ Lăng cũng đi tới, bên cạnh còn có bác sĩ Phó.
Bà cụ Lăng vội vàng giục, “Bác sĩ Phó, mau đi xem thử đi, sao Lăng Mặc lại ngất xỉu đột ngột vậy?” Bác sĩ Phó gật đầu và đi đến bên giường.
Bác sĩ đang cấp cứu cho Lăng Mặc lúc này lắc đầu bất lực, Bác sĩ Phó nhíu mày, nhanh chóng chạm vào mạch của Lăng Mặc, một lúc lâu sau, sắc mặt trở nên nặng nề nhìn bà cụ Lăng" Hơi thở yếu, nhịp tim cũng chậm lại...” “Lần này lành ít dữ nhiều, phỏng chừng cũng không qua mấy tiếng nữa!"
Bà cụ Lăng choáng váng, Má Lưu nhanh tay đỡ
Bà cụ Lăng giọng run run," Lần trước không phải là còn hai tháng sao?....!Bây giờ sao lại là không còn mấy tiếng nữa"
Bác sĩ Phó: "Cơ thể bên trong của thiếu gia Lăng Mặc đã bị hư hại nặng.
Hai tháng là tình huống tốt nhất mà tôi đã nói, và có thể có vấn đề bất cứ lúc nào trong quá trình này!"
Bà cụ Lăng đau đớn không thể chấp nhận hiện thực này, quay sang Tôn quản gia tức giận nói: "Lăng Mặc lúc trước chẳng phải rất tốt sao, nói đi, hôm nay xảy ra chuyện gì khiến cháu ta đột nhiên xấu đi." Tôn quản gia liếc nhìn Hạ An Nhiên, đang im lặng ở một bên cúi đầu xuống Sau một hồi im lặng, ông khó khăn nói: "Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì."
Bà cụ Lăng