Ánh mắt Hạ An Nhiên rơi vào logo của "Liên minh
người bị hại"
"Có quá nhiều người gặp phải bất công mà bất lực không ai giúp được ...!Về sau, Chủ sở thành lập diễn đàn này, chẳng qua là để cho những người bị hại, một chút hy vọng cuối cùng, và một phần hỗ trợ cho những người đang trong cơn tuyệt vọng"
Khi nói điều này, cô không thể không nghĩ đến chuyện của Tiểu văn.
“Nếu lúc đó Tiểu Văn biết đến diễn đàn này, có lẽ cô ấy đã không lựa chọn kết thúc bằng cách tự sát."
Mặc dù lúc này những lời nói của Hạ An Nhiên đang
rất bình tĩnh.
Nhưng anh vẫn nghe thấy một khoảng trống trong giọng nói điềm tĩnh của cô.
Nếu cô ấy không gặp phải những điều tương tự, làm thế nào có thể biết đến diễn đàn này?
Hơn nữa, cô cùng với người đứng sau lưng diễn đàn này có quan hệ gì?
Ngay khi Lăng Mặc muốn hỏi điều gì đó, Hạ An Nhiên đột nhiên nói: “ Đến nhà rồi!"
Lăng Mặc nhận ra, anh đã lái xe về đến nhà từ lúc
nào không hay.
Hạ An Nhiên rời khỏi vị trí ghế phụ một cách gọn gàng, vẫn lẩm bẩm nói: "Sau này không nên ra ngoài vào ban đêm, phát sinh ra một đống tức giận ...!Thôi, tôi đi tắm trước đây, gột rửa xui xẻo "
Sau khi lẩm bẩm xong, đi thẳng vào nhà.
Lăng Mặc xuống xe, nhìn bóng lưng hơi gầy của con mèo hoang nhỏ, bất giác nhíu mày.
Quá khứ của mèo hoang nhỏ, thật ra còn nhiều thứ anh chưa biết
Lăng Mặc không trở về phòng mà vào phòng làm việc trước.
Sau khi ngồi xuống, anh trực tiếp liên lạc với Thu Tử.
Châu.
Sau khi cuộc gọi được kết nối, cũng không chờ Lăng Mặc mở miệng, Thu Tử Châu đã uể oải mở
miệng trước: “Ông chủ, đừng lo, tôi vừa nhận được cuộc gọi của anh, thì đã chăm chú theo dõi tình hình trên mạng."
Vốn