Người phụ nữ xinh đẹp chậm rãi xoay người liếc mắt nhìn người đàn ông, "Đã một năm rồi, vẫn chưa tìm được?"
Giọng của người đàn ông run run," Đồ vật đó có phải do người của chúng ta không cẩn thận đã đánh mất không? Không liên quan gì đến người phụ
nữ đó? Bằng không dù tìm vẫn không tìm thấy."
Cẩn thận nhướng mi, nhìn về phía mỹ nữ, thận trọng nói.
"Ngày hôm đó cô ta trốn vào phòng, chúng ta tìm được thì đã xử lí cô ta ...!Không có cơ hội giấu đồ ở chỗ khác ...và thi thể của cô ta, chúng ta cũng đã tìm kiếm khắp nơi mà không tìm thấy gì cả ..."
Người phụ nữ xinh đẹp chậm rãi đi đến bên người đàn ông.
Trước sự không chuẩn bị sẵn sàng của người đàn ông, đã đá đối thủ một cách quyết liệt.
Người đàn ông nặng nề ngã xuống đất.
Đôi giày cao gót của người phụ nữ đập vào mặt người kia, và giọng nói mê hoặc của cô ta lạnh lẽo, "Tôi sẽ cho anh thêm một tháng nữa, nếu anh vẫn
không tìm được...!Tôi vừa vặn thiếu một bức tranh
treo tường ở đây."
Người đàn ông nghe thấy lời nói.
Có một bóng tối u ám của nỗi kinh hoàng trong mắt hắn ta.
Hạ An Nhiên nằm trên giường, ngủ rất say.
Nhưng Lăng Mặc cách vách lại nhíu mày trầm tư nhìn đầu giường trống rỗng, rất không vui!
Chú mèo nhỏ hoang nhỏ đã trở lại, nhưng anh ấy lại
phòng đơn gối chiếc.
Hơn nữa, Lăng Mặc còn khó hiểu, “Lí do thoái thác của anh, chẳng lẽ không hợp lí sao?"
Đúng mà nói, cô ấy không phải là nên đồng cảm
một chút, và cho anh ấy một cơ hội có thêm thời
gian ở bên cạnh đứa bé sao?
Tại sao có thể bỏ chạy mà không quay đầu nhìn lại?