Lăng Mặc uyển chuyển gắp một miếng củ sen đưa cho Hạ An Nhiên, chậm rãi nói: “Nhưng cô là vợ của tôi, là mẹ của con tôi, tôi đương nhiên phải để ý tới nhiều hơn, đích thân đưa cô đi!"
Hạ An Nhiên:"..."
Được rồi, chỉ cần anh ấy muốn đưa đi, nhất định là có đạo lí!
Trước khi rời khỏi nhà hàng, Hạ An Nhiên đi vào toilet.
Khi cô ra khỏi buồng, thấy một người đang soi gương và chỉnh trang ở phía bên kia bồn rửa.
Sau khi nhìn thấy Hạ An Nhiên, người đó lập tức lộ ra vẻ ngạc nhiên, quay lại nhìn cô, “Là cô!"
Hạ An Nhiên cũng nhận ra người bên kia, là An Vũ Thi, em họ của Thu Tử Châu.
Cô thản nhiên nở nụ cười, lịch sự chào hỏi, "Xin chào, Cô An"
An Vũ Thi chủ động bước tới, vẻ mặt quan tâm, “Tôi
đã đọc hết tin tức ngày hôm qua, may mà anh Lăng
Mặc đã xử lý chuyện cho cô.
Nếu không, tình huống thật sự rất tồi tệ."
Nói xong lại trấn an một câu “Tuy nhiên, đừng có để những lời lẽ đả kích trên mạng trong lòng!"
Trong ánh mắt hiện lên một tia cô đơn, "Hiện tại có rất nhiều anh hùng bàn phím, mặc dù cô có tốt như thế nào, trước hết nói với cô một chút, tôi đã bị mắng nhiều nên rất có kinh nghiệm."
Hạ An Nhiên nghi hoặc," Mắng cô? Tại sao?"
An Vũ Thi nhìn bộ dạng sững sờ của Hạ An Nhiên, mới nhớ ra người bên kia không hề quen biết cô.
Vì vậy, nhẹ giọng