Lăng Mặc ôm đầu đau nhức nhìn "lao động trẻ em".
Cậu bé gầy gò và suy dinh dưỡng cười nói với Hạ An Nhiên: “Thiếu phu nhân, tôi...!thực sự rất khỏe!"
Hạ An Nhiên: "..."
Đứa trẻ mới mở mắt khả năng nói dối không tệ, thật sự là thói hư!
Một giây kế tiếp, Hạ An Nhiên nhìn thấy cậu bé yếu ớt, đi tới ghế sô pha một bên, vươn tay nhấc chiếc ghế sô pha lên, sau khi xoay người liền đặt nó trở lại
vị trí cũ.
Sau đó, nở một nụ cười ngượng ngùng, “Hơn nữa,
tôi cũng không phải trẻ con, tôi đã ba mươi tuổi rồi."
Hạ An Nhiên: "..."
Khi cô ấy đang không biết nói gì, Quý Phong không biết từ lúc nào đã xuất hiện và giải thích cho Hạ An Nhiên.
"Thiếu phu nhân, đây là người rất có tài, gọi là Trịnh Chính, nhìn anh ta gầy yếu, nhưng anh ta đánh đối kháng rất cừ, hơn nữa khả năng điều tra cũng rất giỏi, năng lực cũng khá phi thường, năm đó anh ta suýt nữa đã vượt qua tôi, cướp đi vị trí đội phó của tôi."
Hạ An Nhiên:"..."
Trong tình huống này, cô còn có thể nói gì nữa?
Trịnh Chính ngượng ngùng cười với Hạ An Nhiên,
“Thiếu phu nhân cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ xử lý
tốt việc của cô."
Quý Phong cười với Hạ An Nhiên nói: “Thiếu phu nhân, tôi đưa anh ấy đi trước, làm quen với môi
trường.
"
Hạ An Nhiên ậm ừ," Được rồi! "
Sau khi Quý Phong đưa Trịnh Chính đi, Hạ An Nhiên.
có chút chao đảo ngồi xuống bên cạnh Lăng Mặc" Hôm nay tôi thực sự được mở rộng tầm mắt.
Bây giờ, với cánh tay nhỏ bé đó, có thể nâng cả ghế số pha? "
Lăng Mặc lim dim mắt Trong mắt phu nhân tôi tệ hại như vậy sao?