Nếu Chu Nham không thích cô ta, nói không chừng cô ta còn bị Chu Nham gièm pha trước mặt Giang
Nhụy Nghiện.
Vậy thì, cô ta có muốn nịnh bợ Giang Nhụy Nghiên lại càng khó hơn rồi!"
Liễu Giai Giai không muốn thấy điều này xảy ra.
Vì vậy, cả đoạn đường đi cô ta luôn thao thao bất tuyệt vô cùng vướng víu, đến khi đến phòng làm việc của tổ nghiên cứu RY cô ta vẫn còn lải nhải.
Đúng lúc Liễu Giai Giai đang lải nhải thì Giang Nhụy
Nghiên vừa ra khỏi phòng làm việc.
Sau khi Liễu Giai Giai nhìn thấy Giang Nhụy Nghiện,
cô ta liền bỏ lại Chu Nham rồi vội vã chạy đến trước
mặt Giang Nhụy Nghiên.
"Về chuyện hôm nay, tôi thực sự không cố ý làm như vậy.
Tôi còn tưởng rằng Hạ An Nhiên đã đánh cắp tài liệu của mọi người.
Trưởng nhóm Giang, tôi
thề là bộ dạng của cô ta lúc đó thực sự rất khả
nghi! Tôi thực sự không phải vì lý do cá nhân mà hãm hại cô ta."
Giang Tuệ Tâm gần như đã nắm được mọi chuyện rồi.
Nhìn Liễu Giai Giai đang khổ sở cầu xin mình, cô nở
một nụ cười tao nhã.
“Cô là thành viên của viện nghiên cứu của chúng ta, tôi đương nhiên tin tưởng cô."
Rồi dừng lại một chút: "Hơn nữa, như lời cô nói, Hạ An Nhiên có rất nhiều điểm đáng ngờ, thật sự khiến người ta không thể không sinh nghi."
Liễu Giai Giai vội vàng gật đầu: "Đúng vậy, nhân
phẩm của cô ta quá có vấn đề, tôi đã nói với nghiên
cứu viên Chu Nham lúc ở đồn cảnh sát rồi, không
thể vì cô ta là người của Long Đằng mà cho rằng cô ta không có vấn đề được, nói không chừng vì thấy hạng mục nghiên cứu của mọi người hay nên cô