"Kiều tổng !"
Kiều Chấn Đông nhíu mày, ông không hài lòng với cách xưng hô của Thẩm Cảnh Liên, dù gì thì ông cũng là ba vợ của anh, thế mà lại gọi ông là Kiều tổng.
Nhưng ông cũng phải nuốt vào cục tức, ông điều tiết lại cảm xúc và ôn tồn lên tiếng.
Cảnh Liên đến rồi à ? Ngồi đi con
"Cảm ơn Kiều tổng !"
Kiều Chấn Đông cười cười "con rể à ! Con không cảm thấy cách xưng hô của con có gì đó không ổn sao ?"
Thẩm Cảnh Liên lạnh lùng nhìn Kiều Chấn Đông nhưng không lên tiếng.
Kiều Chấn Đông nheo mắt, lòng thầm chửi "tên khốn...đã đến bước này mà vẫn cao ngạo ! Để Kiều Chấn Đông ta xem mày cao ngạo được bao lâu nữa, chút nữa đây cũng sẽ phải cúi đầu cầu xin ta giúp đỡ !"
"Kiều tổng, muốn gặp tôi có việc gì ?"
Kiều Chấn Đông tằng hắng vài tiếng rồi ôn tồn lên tiếng hỏi "Thẩm gia của con thế nào rồi ?"
Lời vừa ra khỏi cửa miệng, Kiều Chấn Đông thấy vô cùng hối hận "Mẹ kiếp, trúng kế tên nhóc thối Thẩm Cảnh Liên rồi.
Sao mình lại hấp tấp thế không biết...tên nhóc này thật cáo già mà, sao mình lại khơi nguồn câu chuyện trước chứ ! Tức chết mình mà, sao mình lại không đợi nó tự mở lời trước".
Thẩm Cảnh Liên thu hết biểu cảm khó chịu trên gương mặt già nua của Kiều Chấn Đông "hừ...lão hồ ly, ông thua rồi !"
Kiều Chấn Đông suy tới nghĩ lui rồi cũng phải chịu thiệt thòi một phen "thôi vậy, nói gì thì tên nhóc thối tha này cũng là chồng của con gái mình...là người cùng một nhà, mình thiệt thòi trước mặt hắn thì có làm sao".
Khụ...khụ...
Thẩm Cảnh Liên ngồi vuốt cằm nhưng không lên tiếng và cũng không thèm nhìn Kiều Chấn Đông.
Hừ...cái thằng quỷ không biết điều này...nhà họ Kiều ta thiếu nợ nhà họ Thẩm của mày chắc !
Thầm nguyền rủa thì cũng chỉ là thầm nguyền rủa, chứ nào dám nói ra miệng, Kiều Chấn Đông cố gắng hết sức để giằng cơn tam bành trong lòng mình, bụng ông sắp nổ tung vì oán khí của cơn tức.
Hôm qua, anh trai con có đến đây nhờ ba giúp đỡ !
"Hửm ? Thế Kiều tổng nghĩ thế nào về việc nhờ vả của anh trai tôi ?"
Kiều Chấn Đông bao cơn căng não với thằng con rể âm binh, đến Kiều gia nhờ giúp đỡ mà còn vênh váo đến mức đáng ghét..."tại sao trước đây mình không nhận ra tên Thẩm Cảnh Liên này khó ưa đến như vậy chứ !"
Thẩm Cảnh Liên đứng lên..."xin phép Kiều tổng, tôi phải về đây !"
Này...ta vì con gái của mình mà nhịn cậu nãy giờ, cậu đừng được nước lấn tới.
"Kiều tổng nhắn với anh trai tôi...bảo tôi đến gặp ông, tôi cũng đã đến rồi, ông còn có điều gì không hài lòng ở tôi nữa chứ ?"
Cậu...
Cậu đừng quên là họ Thẩm đang cầu cứu Kiều gia đấy !
Thẩm Cảnh Liên cười lạnh "Ông sai rồi Kiều tổng, ông cũng đã nói ông vì con gái mình mà nhượng bộ tôi, vì tôi là con rể của ông chứ gì ! Con rể đang gặp nạn, ông phải sớm ra tay trợ giúp...hợp tình đúng lý, sao còn phải chờ tôi đến đây cầu xin ?".
Kiều Chấn