Chiều trưa phủ thường thư chìm đắm trong an tỉnh bóng có một tiếng hét vang lên làm kinh động khắp phủ, ngay cả con mèo đang nắm cũng không khỏi dựng lông thẳng đứng lên.
“Có chuyện gì vậy hả, ổn ào cái gì?” Liễu phu nhân đang ngủ cũng giật mình tỉnh dậy, giọng nói khăn đặc xen lẫn tức giận không che giấu.
“Phu nhân, phu nhân… Bà ta vừa dứt lời có một gia định hớt hải chạy vào vừa la vừa thở, mà bà ta còn chưa kịp rời giường, thấy gia đình không phép tắc chạy vào liền phẫn nộ quát, “Lôi ra ngoài đánh năm mươi hèo cho bồn phu nhân, dám xông thẳng vào viện của bổn phu nhân còn phép tắc gì không.
Gia đình kia nghe vậy hoàng sợ quỳ xuống nói: “Phu nhân tha tôi, ngoài sân, ngoài sân phát hiện một xác chết, quản gia mới phân phó nó tài chạy đến đây bầm bảo với phu nhân, nô tái, nó tài không có ý, xin phu nhân bỏ qua
Liễu phu nhân nghe đến hai chữ xác chết quân luôn việc trách phạt gia đình này, trầm mặt hỏi: “Cái gì xác chết, nói rõ cho bổn phu nhân.
“Bẩm phu nhân, lúc nãy nô tài đi ra sân quét tước thì phát hiện một nữ nhân toàn thân đẩy máu me nằm giữa sân, nô tài hoảng sợ không dám xem thì quản gia cũng đến, ông ấy kiểm tra nữ nhân này đã tắt thờ phu nhân ngài mau đến xem.” Gia đình sợ hãi nói.
“Cút ra ngoài.” Liễu phu nhân đuồi gia đình kia lại thay y phục đi ra ngoài.
Nhìn thấy khuôn mặt của nữ nhân nằm dưới đất Liễu phu nhân sắc mặt bỗng trở nên lạnh xuống, người này không phải là đạo cô bà đưa cho Thanh Lam sao tại sao nàng ta lại chết ở đây? “Xác nhận nàng ta đã chết sao?” Liễu phu nhân trám giọng hỏi.
“Vâng, phu nhân, nàng ta không còn hơi thở nữa.”
Quản gia xác nhận.
“Hừ, ném nàng ta đến bãi tha ma, dọn dẹp sạch sẽ sân phủ cho ta.” Liễu phu nhân phân phó, lại quay sang nha hoàn bên cạnh nói: “Tìm cách liên hệ với
Thanh Lam đưa nàng ta đến đây cho bồn phu nhân.
Rốt cuộc Thanh Lam này làm ăn thế nào, tại sao cái xác của đạo cô này lại nằm ở sân phủ thượng thư? Bà ta phải hỏi cho ra nhẽ, thật xui xẻo mà.
Mấy ngày nay trong Khánh Vương Phủ biển yên sóng lặng, không có chuyện gì xảy ra, Dương Khánh Vân không phải giải quyết chuyện trong phủ liền bắt đầu thiết kế xe lần cho Ta Đình, sau hai ngày nghiên cứu nàng cuối cùng cũng hài lòng mang tờ giấy này ta phù.
Nàng vừa đi Trịnh Lâm cũng theo sau, hơn một tháng không thấy nữ nhân này ra ngoài bây giờ nàng ta đi ra khẳng định có gì đó mở ám hắn không thể không theo.
Dương Khánh Vân lần đầu ra đường phố cổ đại cảm thấy có chút mới mẻ, thích thú, khác với phố chợ hiện đại có xe cộ ra ra vào vào, ở đây chủ yếu toàn là người đi bộ, đi đường cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Dương Khánh Vân đi dạo một vòng mới hỏi người quanh đây nơi làm đồ gia công, một người giới thiệu nàng vào Thạch Lan Tường.
Nơi đây là một cửa tiệm tầm trung, bên trong trưng bày không ít đó gia công như bàn ghế, giá kế, còn máy vật dụng nhỏ khác, Dương Khánh Vân nhìn cái nào cũng có thiết kế cổ điển, điêu khắc cũng rất khéo, tinh tế.
Trường quan nhìn thấy có người bước vào liền đón tiếp nồng nhiệt, “Vị tiểu thư này không biết ngài muốn đặt hay mua thứ gì?”
“Ta muốn làm một chiếc xe lăn” Dương Khánh Vân lên tiếng nói.
“A, không biết cô nương muốn làm cho nam hay nữ, chỗ chúng ta vừa có xe cho nam nhân vừa có xe cho nữ nhân, cô nương có thể xem thử một chút.” Trường quản có chút bất ngờ nhưng cũng vui về giới thiệu, xe lần là thứ vô cùng ế ẩm, bởi không có mấy ai dùn ười bình thường ai lại đi mua xe lần về ngồi, thần kinh mới làm như vậy,
Lại nói nhìn kháp kinh thành cũng không tìm ra được mấy người tàn tật gãy chân phải ngồi xe lăn, nhìn qua nghĩ mà xem có ai mà muốn mình tàn đầu nhìn lại cũng chỉ có vị kia cùng lác đác vài ba người,
Dương Khánh Vân nhìn trường quản lại lấy trong người ra một tờ giấy nói: “Ta muốn làm một chiếc xe