Dương Khánh Vân cũng nhìn vào hàng trúc không nhịn được hỏi: “Nơi này rất đặc biệt với người sao?”
Nếu không trong vương phủ nhiều chỗ đẹp hơn chỗ này hắn không đến lại cứ thường xuyên đến đây.
Sắc mặt của Tạ Đình âm trầm hơn bao giờ hết, hiền nhiên hắn không muốn trả lời câu hỏi của nàng, nơi đây đặc biệt với hắn sao?
Ta Đình cười trào phúng.
Dương Khánh Vân thoảng thấy nụ cười của hắn, nam nhân này thật là nhiều biểu cảm nhưng biểu cảm nàng thường hay thấy đó chính là bộ dạng u uất, hắn đôi lúc như một đứa trẻ con cô độc trơ trọi giữa chốn bụi đường, lang thang không tìm thấy đường về, lại có lúc như một thiếu niên nổi loạn tự kiêu muốn vươn minh ra thế giới, dù là ai đi nữa điều hắn cần là một vòng tay yêu thương.
Có khi nàng thật muốn giang đôi tay của mình che chờ cho hắn, an ủi sự mềm yếu trong lòng hắn nhưng liệu hắn có cần, nam nhân này bên trong yếu đuối bên ngoài lại rất ngạo kiều, sợ là nàng có đưa đôi tay đến cũng bị hắn hất ra, lạnh lùng nói: “Bổn vương không cần ” điều nam nhân này ngoài miệng thì nói vậy nhưng trong lòng lại rất cần một ai đó bên cạnh nếu không với tính cách của hắn cũng không để nàng ở lại.
Hai người có hai tâm tư khác nhau một người chim đắm trong cay đắng của quá khứ còn người kia thở dài thương xót cho người này.
Lúc này có hai người từ lối nhỏ đi đến người chắp tay người khom người nói: “Vương gia, vương phi.
Dương Khánh Văn thôi không suy nghĩ nữa mà nhìn nam nhân hỏi: “Về rồi sao, thế nào?”
“Theo như vương phi phân phó thuộc hạ đã đi tìm ba con lợn nái để sau hậu hoa viên.” Trịnh Lâm bầm báo.
“Có bị ai phát hiện không?” Dương Khánh Vân hỏi.
“Không có.” Hắn làm việc trước nay cẩn thận làm sao để người nhìn ra hành tụng của mình được, lại nói vị vương phi này muốn ba con heo nái để làm cái gì? Thế nhưng hắn lại không mở miệng hỏi mà đứng ở một bên, dù sao hắn cũng được huấn luyện học lễ nghĩa, phép tắc, thân là thuộc hạ chuyện của chủ từ không thể hỏi.
Thế nhưng nam nhân nào đó lại dấy lên tò mò nhìn nàng hỏi: “Người muốn làm gì?”
Dương Khánh Vân lại cười bí hiểm nói: “Vương gia tối nay ở hậu hoa viên có kịch hay, có muốn đi xem chút không?”
Ta Đình nhíu mày nhìn nàng tìm tòi nghiên cứu, nữ nhân này muốn giở trò gì?
Nàng cũng không để ý cái nhìn săm soi của hắn lại nói: “Trịnh Lâm tối nay người cùng vương gia nhớ đến đây, kịch hay phải có nhiều người xem mới vui, phải rồi tối nay ta không nấu cơm được người lo bữa ăn cho vương gia đi nhé.”
Nàng còn nhiều thứ phải chuẩn bị cho màn kịch tối nay lắm.
Dương Khánh Vân nói xong điều cần nói liền quay trở về Trúc Minh Viện sắp xếp một chút, Tạ Đình nhìn bóng dáng của nàng hỏi: “Nàng muốn làm cái gì?”
“Thuộc hạ cũng không rõ, vương gia, tối nay có đến hay không?” Trịnh Làm hỏi, hắn cũng muốn biết vương phi muốn làm cái gì.
Đến.” Ta Đình nhà ra một chữ, nữ nhân này đúng là biết cách khơi gợi tò mò của hắn.
Thời gian trôi qua nhanh chóng thoắt cái bóng tối đã bao phủ khắp nơi, lúc này Dương Khánh Vân vừa mới tắm xong, nàng mặc xong y phục Thu Hoài liền chạy tới bầm báo, “Vương phi Triệu quản gia tới.”
“Nhanh vậy sao, kêu hắn vào đi.” Dương Khánh Vân vừa dứt lời một thân hình béo núc ních xuất hiện trong tầm mắt nàng.
“Vương phi thật là thơm.
Triệu Bình vừa bước vào không hành lễ với năng lại buông lời khiếm nhã, đúng là bản tính háo sắc không thể rời một phút.
Dương Khánh Vẫn cười lạnh nói: “Hỗn xược, nhìn thấy bổn vương phi còn không hành lễ, người quên dạy dỗ của bổn vương phi rồi sao hay là muốn ném thử lần nữa, mà nói trước với người người nào để bắn vương phi phải ra tay nhiều lần mà chưa chừa bổn vương phi cho hắn liệt không ngóc đầu lên nổi Dương Khánh Vân như có như không liếc nhìn quản gia một cái, Triệu Bình này đúng là chán sống nàng ra tay không dưới ba lần hắn vẫn còn tồn tâm tư này, vậy thì nàng độc ác một chút cũng hợp tình hợp lý.
Bị cái nhìn của nàng