Dương Khánh Vân đang muốn đi ngủ thì ở cửa đốt nhiên xuất hiện một cái bóng làm hai nha hoàn trong phòng giật mình kêu lên: “A”
Dương Khánh Vân bình tĩnh nhìn người đến, không để nàng hỏi hắn đã vội vàng nói: “Vương phi, xin người cứu vương gia.”
Nghe vậy tim nàng bỗng nhiên đập nhanh, trong lòng dấy lên lo lắng hỏi: “Hắn làm sao rồi?”
“Cứ mỗi lần trời chuyển mưa vương gia sẽ phát độc Hắn chưa nói xong Dương Khánh Vân liền vượt qua người hắn chạy đi, Trịnh Lâm kinh ngạc cũng đuổi theo, hắn chính là không nhìn được vương gia đầu đớn mới chạy đến đây tìm vương phi, lần trước vương phi có cách khiến vương giả bớt đau, nên hàn không đau đến chết đi sống lại, hiện tại vương gia… nhìn được nghĩ tới nắng
Dương Khánh Vân chạy đến cửa phòng của Ta Đinh đã nghe thấy tiếng rít thống khổ của người bên trong, nàng không suy nghĩ nhiều nâng váy chạy vào bên trong đi thẳng đến giường.
Nhìn nam nhân quằn quại khổ sở, sắc mặt tím tái nàng vừa kinh sợ vừa đau lòng, lại ngồi xuống bên cạnh giường, nói: “Vương gia, ta sẽ bấm huyệt cho người giảm đau, mạo phạm rồi.”
Nàng muốn kéo hai ống quần của hắn lên cánh tay lại bị bắt lấy, “Không được đụng vào bổn vương, cút”
“Vương gia, ta không làm gì hết, chỉ giúp người giảm đau thôi.” Thấy hắn đau đớn nàng chịu không nổi.
“Không cần… đi… ra ngoài.” Giọng nói của hắn vô cùng khó khăn, phải gắn từng chữ một Dương Khánh Vân cũng không quan tâm hán phản đổi, phút chốc nàng đã kéo ông quán hắn lên cao, đây là lần thứ hai nàng nhìn thấy chân hắn tuy không còn kinh ngạc nhưng vẫn có chút kinh sợ.
Tạ Đình cảm nhận được ống quần của mình bị vén lên, ảnh mắt của hắn lóe lên tia sắc bén, nàng vậy mà dám.
“Dương… Khánh Vân “
“Thiếp thân ở đây, vương gia gọi cái gì?” Nàng lại nhìn hắn cười một cái, bàn tay đã đụng chạm vào da thịt của hắn.
Tạ Đình bị câu nói của nàng làm cho cứng ngắc, thêm vào đó là đau đớn hắn chưa có phản ứng nào, lại nhìn chăm chăm vào nàng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người ta.
khuôn mặt của Dương Khánh Vân vô cùng nghiêm túc, đã bắt đầu ấn huyệt trên đủi hắn, lại nhìn hắn dịu dàng nói: “Vương gia an tâm, thiếp thân sẽ giúp người giảm đau nhanh thôi, không cần lo lắng, chỉ cần thư giãn một chút là được, nghe thiếp thân nhằm mắt lại, thả lỏng tinh thần”
Lời nói của nàng như có mị hoặc khiến Tạ Đình cũng Vân vừa quan sát sắc mặt của hắn vừa liệu sức bầm, tưởng tượng mình đang nằm trên một đồng cỏ xanh từ từ nhắm mắt thả lòng người, lúc này Dương Khánh thấy hắn nhíu mày nàng lại nói: “Vương gia, người hãy mát rượi, xung quanh chỉ có tiếng gió vi vu cùng tiếng sáo nhè nhẹ, người cảm thấy vô cùng thoải mái, khoan khoái.
Để tránh hắn thêm đau đớn nàng cũng phải khiến tâm tư hắn thoải mái như vậy sẽ giảm đau một chút, kết hợp với nàng bấm huyệt hiệu quả sẽ cao hơn.
Thấy lông mày của hắn giãn ra nàng thở phào một hơi lại tiếp tục gia tăng lực tay bấm sâu hơn một chút, bấm huyệt tuy có thể giảm đau nhưng muốn hiệu quả cũng phải cần có thời gian.
Qua một khắc Dương Khánh Vân bấm huyệt xong sắc mặt của Tạ Đình cũng từ từ giãn ra, nàng lại lấy khăn tay thấm mồ hôi cho hắn.
Bỗng nhiên lúc này sắc mặt của Tạ Đình đột nhiên trở nên đau đớn khác thường hai tay hắn nắm chặt ga giường, thân thể gồng lên, liên tục lắc đầu nói: “Đừng, đừng rời xa bổn vương, đừng như vậy, đừng đối với bồn vương như vậy, đừng đi, không, đừng phản bội bổn vương, đừng, không thể đi
Dương Khánh Vân nghe hắn nói lung tung lộn xộn, nàng dám chắc hạn đã nghĩ đến chuyện đau lòng nào đó trong quá khứ, lại sốt ruột gọi, “Vương gia, vương gia, người có nghe thiếp thân gọi hay không, vương gia.
Chợt cánh tay nàng bị bắt lấy, còn nghe hắn lầm bầm, “Đừng đi, đừng đi, đừng rời bồn vương.
Dương Khánh Vân lại cầm lấy tay hắn tha thiết nói: “Được, được, không đi, không ai đi cả cũng không ai rời khỏi vương gia, thiếp thân ở đây, vương gia ngoan, người yên tâm đi, không cần suy nghĩ lung tung, ngủ một giấc là ổn rồi.”
Vừa nói nàng vừa vuốt ve khuôn mặt của hắn, động tác vô cùng dịu dàng, để hắn không mơ thấy chuyện cũ nặng còn thì thầm bên tai hắn mấy câu an ủi.
Đến khi hắn ngủ sâu rồi nàng mới thôi không nói nữa