Dương Khánh Vân nghe ra sự mai mia trong lời nói của nam nhân trước mặt liền cười khẩy nói: “Tứ vương gia có phải bận tâm quá nhiều rồi không lời đồn bên ngoài cũng không thể nghe bây “0, thập đệ muội nói như vậy lẽ nào đêm động phòng hoa chúc của hai người hai người không giống như lời đồn, thập hoàng đệ bị liệt vẫn còn có thể…” Tạ Du vừa nói vừa vô ý nhìn vào nơi nào đó của Tạ Đình lại xuýt xoa nói: “Không đúng nha, hồi đó thái y đã nói thập hoàng đế đã mất đi khả năng vốn có của một nam nhân, nơi đó hình như cũng bị liệt, lẽ nào thái y chẩn đoán sai, thập hoàng đệ người nói bồn vương nghe một chút, người còn khả năng sao?”
Tạ Đình nắm chặt tay cầm xe lăn, thân thể khẽ run lên cái, đôi mắt sắc lạnh nhìn lạ han lai duong dương đắc chí nhìn lại Ta Đình.
Dương Khánh Vân nhìn lướt qua sắc mặt của Ta Đình lại nhìn nam nhân trước mặt trong lòng đã có một ngọn lửa sắp bùng cháy, nàng lại dìm nó xuống, đây là hoàng cung nàng cũng không thể tùy ý tức giận, Dương Khánh Vân đột nhiên cầm lấy tay của Tạ Đình lại nhỏ nhẹ nói: “Vương gia, đêm đó chàng rất tuyệt Tạ Đình cảm nhận được bàn tay ấm áp của nàng lại nghe lời nói đó không khỏi quay sang nhìn nàng, trong mắt hiện rõ nghi hoặc, nàng có biết mình đang nói cái gì không?
Dương Khánh Vân lại nhìn Tạ Du lạnh giọng nói: “Tứ vương gia dường như rất quan tâm chuyện của phụ thể chúng ta, nếu người muốn biết đến vậy thì chúng ta cũng có thể biểu diễn cho người xem, quan trọng là tử vương gia có dâm xem hay không
Ta Du nghe vậy không khỏi híp mắt nhìn năng, nữ nhân này thật bạo dạn, còn không biết xấu hổ dám nói như vậy sao?
Mà Tạ Tuấn cũng không khỏi liếc nàng một cái, nãy giờ hắn vẫn chưa nói cái gì, lại chỉ nghe nàng với bất hoàng huynh đối đáp, hắn có thể thấy nàng đang nỗ lực đè nén tức giận, mặt có chút ửng đỏ, bộ dạng này của nàng ngược lại có chút đáng yêu.
Tạ Tuấn chợt khựng người, hắn đang suy nghĩ lung tung cái gì? Sao có thể thấy nàng đáng yêu chứ? Hắn đúng là điên rồi.
Bàn tay của Tạ Tuấn vô thức nắm chặt ly rượu.
Mà Tạ Du đang định nói thì vừa hay tiếng của Vương công công vang lên: “Các vị tiểu thư đã chuẩn bị xong xuôi, Nam Cung tiểu thư sẽ biểu diễn trước, mời tiểu thư”
Tạ Du bị lời của Vương công công ngắt ngang, hắn như có như không nhìn Dương Khánh Vân một cái lại quay về chỗ cũ
Tạ Đình gắt gao nhìn nàng, nữ nhân này đang diễn sao? Hắn lại nhìn thấy ánh mắt nàng nhìn bóng lưng của Ta Du có chút kìm nén.
Đây là biểu hiện gì? Rốt cuộc nàng có phải người của Tạ Du hay không, ngoài miệng nàng lúc nào cũng lên tiếng vì hắn nhưng trong lòng thì sao? Lòng của nàng là hướng về hắn hay cũng chỉ là một bụng mưu kế? Phía trên đã vang lên tiếng nhạc mỹ nhân đứng giữa đại điện đã bắt đầu uốn lượn thân mình, Dương Khánh Vân ổn định tâm trạng nhìn lên phía trên, nàng kia có dáng người khá này nở, không ít nam nhân nhìn chăm chăm vào nàng ta, mà nàng ta múa cũng không tên.
Sau khi điệu múa của nàng kết thúc nhận được không ít lời khen, quý phi cũng không khỏi khen thêm mấy câu, Dương Lan Chi ở phía trong có chút ghen tị, để lát nữa nàng lên mà xem ai hơn ai? Nàng nhất định phải lấy được lòng của quý phi.
Ánh mắt của nàng ta không khỏi nhìn nam nhân mặc áo bảo màu lam, hắn hình như không có xem nàng kia, nàng lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vui sướng trong lòng, hắn để ý thi tốt.
Qua hai ba người nữa mới đến lượt của Dương Lan
Chỉ, nàng ta thướt tha đi ra cũng múa một điệu múa không kém gì vì Nam Cung tiểu thư kia, phía dưới cũng trầm trò một phen, hai người quả thật là kẻ tám lạng người nửa cân, hoàng quý phi cũng rất hài lòng về nàng ta, giữa hai người nàng có chút phân vân.
“Kỹ thuật múa của Dương đại tiểu thư không tệ chút nào, cũng rất điêu luyện.
“Tạ quý phi khen ngợi, Lan