Nàng tuy đói bụng nhưng hình như không phải nàng phát ra, vậy là nam nhân kia sao, Dương Khánh Vân lại quay đầu lại hỏi: “Vương gia, người chưa ăn sao?”
“Không phải chuyện của người, cút.
Nam nhân này, tính tình cuồng khi thật, Dương Khánh Vận muốn cất bước đi lại nhìn thấy một bàn có mấy món ăn, nàng lại đi tới xem một chút, nhưng chưa đến nơi nàng lại ngửi thấy một mùi chua.
Đây là thức ăn thiu.
Dương Khánh Vân đôi mắt trợn tròn kinh ngạc, chuyện này là thế nào, vương gia sao lại ăn thức ăn thiu? “Vương gia, bọn họ cho người ăn cơm thiu?” Sao có thể hắn dù gì cũng là vương gia, đám người đó lại.
Đây là nguyên nhân hắn xuống nhà bếp sao sau đó lại nghe người gọi mình là tàn phá liên tức giận muôn giết người, là vậy sao?
Nàng không khỏi quay sang nhìn Tạ Đình, hắn lại hờ hững không thèm quan tâm.
“Mau cút, đừng để bổn vương giết người”
“Vương gia, đề ta xuống bếp làm đồ ăn cho người.”
Dương Khánh Vân đề nghị, hiện tại người trong phòng bếp đang bị “hành hình” không còn ai nấu cơm đi, nàng đành phải ra tay một phen rồi.
Không để hắn từ chối Dương Khánh Vân đã phân phó Thu Hoài dọn dẹp cái bàn rồi đi ra khỏi cửa, Ta Đình cười nhạo một tiếng, nàng vì sao muốn làm cơm cho hắn, không phải muốn bỏ gì trong thức ăn chứ?
Dương Khánh Vân lại xuống dưới nhà bếp, cuộc hành hình vẫn còn đang diễn ra, tiếng là tiếng hét vang khắp trời xanh, nàng bị tiếng hát làm ủ tại lại nhíu mày nhìn cảnh bừa bộn trong nhà bếp, bọn họ hình như đang nấu dở dang.
Dương Khánh Vân nhìn một lượt lại bắt tay vào làm, cái gì chứ nấu cơm cũng không làm khó nằng, khó ở chỗ nhóm bếp mà thôi.
đúng lúc này Thu Hoài lại bê một cái khay tiến vào phòng bếp.
Nàng nhìn nàng ta nói: “Người nhóm bếp đi.
“Vương phi, ngươi thật sự muốn nấu cơm sao?” Thu
Hoài nghi hoặc hỏi, vương phi là kim chỉ ngọc diệp, có nấu cơm bao giờ làm sao mà biết nấu.
“Phòng bếp cũng không có ai, chỉ còn ta với người, nếu không người nấu.” Dương Khánh Vân liếc nàng ta một cái nói.
“Nô tỷ, nô tỳ nấu ăn không ngon, sợ không hợp khẩu vị vương gia, nôn tỷ sợ vương gia sẽ… Thu Hoài ngập ngừng không nói được nữa, nàng trước giờ chỉ biết vầy nước quét nhà, giặt giữ phơi đồ, tuy nói cũng biết nầu ăn nhưng đồ ăn nấu xong sợ là quỷ cũng chế.
“Người đã không nấu vậy thì chỉ còn ta thôi.” Còn một người nữa là Thanh Lam nhưng nàng cá nàng ta cũng sẽ không nấu.
Dương Khánh Vân bắt đầu xắn tay áo nấu ăn, Thu
Hoài lại hỏi: “Vương phi người biết nấu ăn sao.”
“Người hỏi có thừa quá không, đây chính là lần đầu tiên bổn vương phi xuống biết, không biết như thế nào, thử chút thì biết.” Dương Khánh Vân thờ ơ nói, nàng cũng không thể nói nàng biết nấu đi, nguyên thân nói gì cũng là tiểu thư quê các làm gì biết nấu án, có điều, nàng nấu thì nấu cũng không sợ bọn họ nghi ngờ.
Thu Hoài có chút kinh ngạc nhưng sau đó cũng đi nhóm bếp.
Nửa canh giờ sau cơm canh thịt cá đã đầy đủ năng lại kêu Thu Hoài bê khay theo mình, thực ra nàng có thể làm nhanh hơn nhưng mà lần đầu tiên làm cũng không thể làm thoăn thoắt đi.
Tạ Đình ngồi một mình bên trong, Trịnh Lâm mang đến cho hắn mấy cái bánh bao, màn thầu hắn vẫn chưa đụng như đang đợi cái gì đó.
Bụng hắn đã đánh trống kêu vang nhiều lần nhưng hắn vẫn nhịn, Trịnh Lâm bên cạnh cũng không lên tiếng nhắc nhở vương gia mình, hắn biết vương gia muốn ăn khi nào thì ăn, hắn có hối thúc cũng vô dụng.
Không để hàn đợi thêm nữa, bóng một mùi thơm thoang thoảng xộc vào mũi hàn, Tạ Đình không khỏi nhìn ra cửa, Dương Khánh Vân xuất hiện với nụ cưới rạng rỡ, nói: “Vương gia, ta nấu xong, người mau lại ăn nha.”
Tạ Đình chỉ nhìn chăm chăm vào nàng chưa có ý định di chuyển đến bàn ăn, nữ nhân này nàng làm thật sao, trong lòng hắn kinh ngạc nhưng không thể hiện ra bên ngoài, khuôn mặt vẫn trầm mặc.
Trịnh Lâm lại vô cùng kinh ngạc, vị vương phi này sao lại đem đồ ăn đến đây?
Lúc nãy hắn ngửi thấy mùi thức ăn phát ra từ phòng bếp, là năng làm sao? Dương Khánh Vân không thấy hắn nhúc nhích, lại chớp mắt nói: “Vương gia, người tự mình lại đây