Ta Đình cố tỏ ra lạnh lùng với Dương Khánh Vân thi nàng lại càng ngày càng nhiệt tình với hắn, ngày ngày nấu nướng ân cần chăm sóc, chưa kể nàng có đôi lúc còn cố gắng làm hắn vui mặc dù buổi tối rằng còn phải chép cung quy, hắn có thể thấy tay nàng sưng đỏ nhưng vẫn nấu cơm cho hắn, trong lòng hắn có chút sót lại tỏ ra thờ ở không quan tâm.
“Ngày mai người không phải nấu cơm cho bồn vương nữa.
” Ta Đình lạnh lùng nói.
“Tại sao?” Dương Khánh Vân đang ăn khế dừng đũa lại.
“Bổn vương không muốn người nấu nữa.
” Tạ Đình thờ ở nói.
“Vương gia, lý do này ta không chấp nhận, ta vẫn cứ tiếp tục nấu ăn cho chồng, chẳng có thể không ăn nhưng không thể ngăn ta làm.
Dương Khánh Văn kiến quyết nói, nam nhân này không biết lại làm sao nữa, còn nói không muốn nàng nấu cơ đấy, năng xem nàng nấu hắn có ăn hay không, không ăn nàng bắt hắn phải nuốt.
Chết tiệt, Tạ Đình thầm rủa một tiếng, nữ nhân này sao lại cứng rắn như vậy chứ.
“Dương Khánh Vân, người không cần phải làm như vậy” Tạ Đình lạnh giọng nói, những gì nàng làm hắn xem trong mắt cũng cảm nhận được nhưng hắn lại không muốn như vậy.
“Ta cứ muốn làm vậy đấy, trước nay Dương Khánh
Vân ta muốn làm gì không ai cản được bao gồm chồng, đừng tưởng ta thương chàng thì chẳng muốn gì cũng được ” Ta Đình khẽ khép mắt kìm nén lòng mình nói: “Dương
Khánh Vân, không cần đóng miệng mở miệng là nói thương bổn vương, bổn vương không muốn nghe Sao nào, chàng không tin ta sao? Ta nói cho chàng biết Dương Khánh Vân ta đã thương ai tuyệt đối sẽ không thay lòng đổi dạ, chàng có muốn ta thể hay không?” Dương Khánh Vân tỉnh giờ ba ngón tay lên thể thì bị hắn cản lại.
“Không cần, dù ngươi có thể bồn vương cũng không tin, đời này ta sẽ không tin bất kỳ nữ nhân nào nữa.
Mặc dù trong lòng hắn đã dao động.
Dương Khánh Vân nghe vậy tâm tư trùng xuống hỏi: “Vương gia, có thể nói cho ta biết vì sao người hận nữ nhân hay không?”
Năng đã muốn hỏi hắn rất nhiều lần lại sợ động chạm vào vết thương trong lòng hạn nên đã kìm nén không hồi nhưng hôm nay nàng nhất quyết phải hỏi bằng được, nàng phải biết hắn vì sao lại hận nữ nhân mới có thể thâu tóm tìm hắn.
“Chuyện này người không cần biết, đừng có hỏi.
m thành của Tạ Đình trở nên âm u quỷ dị, nàng hỏi lại khiến hắn nhớ đến nàng kia, tâm tư cũng theo đó là trầm lặng.
Thấy hắn sắp sửa vào trạng thái thu mình Dương Khánh Vân lại hùng hồn nói: “Ta không biết nữ nhân kia đã làm gì với chàng nhưng chàng hãy nhớ ta không phải là nàng sẽ không làm tổn thương chàng cũng sẽ không làm hại chàng, ta sẽ chứng minh cho chẳng thấy ta thương chẳng là thật lòng, chẳng cử chở mà xem”
Nói xong nắng đứng dậy rời đi, nàng biết hắn cần có thời gian nàng cũng không thể ép hắn, một khi đã mất đi niềm tin thì rất khó lấy, nàng biết mình còn phải cố gắng rất nhiều, nàng sẽ cho hắn hiểu tình cảm của nàng là chân thật.
Dương Khánh Vân vừa ra khỏi Trúc Lâm Viện thì gia nô A Đức lại chạy đến tìm nàng.
“Vương phi, có ba người đến xin làm quản gia.
”
“Bọn hắn ở đâu?” Dương Khánh Vân hồi phục lại tâm trạng nhàn nhạt hỏi.
“Dạ, bọn họ ở ngoài cổng” A Đức đáp.
“Được rồi, đưa bọn họ đến đại sảnh đi, bồn vương phi qua đó.
” Dương Khánh Vân theo hướng đại sảnh rời đi, A Đức lại đi ra cổng phủ đem ba người kia đến.
Thu Hoài pha trà mang đến thì ba người kia cũng bước vào, A Đức liền nói: “Người trước mặt các người chính là Khánh vương phi”
“Ra mắt vương phi.
Ba người khom lễ đồng thanh nói.
“Đứng lên đi, ba người các người lần lượt tự giới thiệu đi.
” Dương Khánh Vân nhìn ba người một lượt, lại dừng ở nam nhân đứng giữa, trong ba người này chỉ có hắn là trẻ nhất, còn hai người kia cũng ngoài bốn mudi năm mudi.
“Ngươi, giới thiệu trước đi.
” Nàng chỉ nam nhân đứng giữa.
“Bẩm vương phi, thảo dân là Trương Việt, quê ở Vĩnh
Phúc, mới lên kinh thành chưa được một tháng.
” Nam nhân đỉnh đạc trả lời.
“Ó, người lên kinh thành làm cái gì?”
“Nhà thảo dân có màu thân bệnh nặng, không có bạc chữa bệnh nên phải lên kinh thành kiếm bạc”
“Vậy sao, người lên kinh thành vậy ai chăm sóc nương người gi “Là thế tử của thảo dân, nàng ở nhà chăm sóc cho mẫu thân cùng nhi từ thảo dân.
” Nhắc đến