Một cơn gió lạnh vừa lướt qua khiến Thiên Đức rùng mình tỉnh giấc. Người thư ký đã đứng trước bàn làm việc từ bao giờ. Thiên Đức sửa lại tư thế ngồi. Không chờ câu hỏi của anh, Trần Lương đã nói:
-Đã có tin tức của người đó thưa chủ tịch!
-Vậy sao?
Thiên Đức không giấu nổi sự bồn chồn, anh vội lật tập hồ sơ trước mặt:
- Ông ta đang ở đâu?
Giọng thư ký Trần đột nhiên trầm xuống:
-Đang ở bệnh viện ạ! Tình hình có vẻ không tốt lắm!
Thiên Đức bỗng khựng lại, im lặng vài giây, anh vội lấy chiếc áo khoác rồi đứng dậy:
-Chuẩn bị xe, đến đó đi!
Chiếc xe đen bóng loáng đổ xịch trước tiền sảnh bệnh viện. Thiên Đức hạ cửa kính. Ở ngay đó anh chứng kiến cảnh tượng một cô gái khốn khổ đang níu áo người bảo vệ van xin. Giọng cô ta lạc đi trong dòng nước mắt:"Xin đừng làm vậy, chỉ một tiếng nữa nếu không được thở oxy ông ấy sẽ chết mất. Làm ơn hãy cứu bố tôi, tôi cầu xin các người. Chiều nay tôi sẽ đem viện phí đến mà, tôi hứa đấy". Thiên Đức nhớ lại mười năm trước anh cũng đã cầu xin người bác sĩ giỏi nhất bệnh viện như thế khi cha anh đột ngột tắt thở mà chưa kịp nhìn mặt anh lần cuối. Chợt thấy cay cay nơi khóe mũi, anh kìm lại sự xúc động.
-Là người đó à? Thiên Đức nhìn sang người đang thoi thóp trên chiếc giường bệnh đã gỡ hết các thiết bị y tế.
-Vâng ạ!
"Cuối cùng thì cuộc đời ông vẫn không thoát khỏi sự trừng phạt. Nhưng chừng đó vẫn chưa đủ đâu, vậy thì quá dễ dàng cho ông rồi. Cứ đợi đi, nỗi đau của ông sẽ còn tăng lên gấp bội"
-Liên lạc với bệnh viện bảo rằng tôi sẽ trả viện phí.
-Sao ạ? Thư ký Trần ngạc nhiên .
Giọng Thiên Đức lạnh tanh:
-Trước tiên ông ta phải có ý thức trở lại đã. Sau đó nỗi đau cùng cực mới dần giết đi con người khốn nạn đó!
Thiên Đức mở cửa xe, anh tiến đến chỗ cô gái vẫn đang cầu xin đó. Rất nhẹ nhàng anh khoác lên người cô chiếc áo của anh. Cô gái ngạc nhiên nhìn người đàn ông lạ mặt bên cạnh, nước mắt vẫn chưa khô còn ươn ướt nơi khóe mắt. Thiên Đức mỉm cười. Có lẽ với cô đó là nụ cười đẹp nhất cứu