Thiên Đức từ từ mở mắt, anh nhìn xung quanh. Khẽ đụng đậy cánh tay, anh chạm vào một mái tóc của ai đó. Là Tuyết Vũ. Cô nằm gục bên giường anh từ bao giờ. Khẽ mỉm cười, bộ dạng cô lúc ngủ thật xấu. Anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô. Chẳng biết lúc liều mạng cứu cô, trong đầu anh nghĩ gì? Chỉ biết có gì đó thôi thúc anh mau đến giải thoát cho cô. Anh sợ người con gái này bị tổn thương. Anh rất sợ. Anh không dám tưởng tượng cuộc sống không có cô sẽ như thế nào. Bỗng chốc mọi thù hận trong anh tiêu tan hết. Anh muốn quên hết đi quá khứ để sống bên cô. Nhưng liệu anh có đủ can đảm để làm điều đó không? Anh cũng không biết!
- Anh tỉnh rồi!
Tuyết Vũ ngáp dài, lại còn thế nữa. Cô xòe xòe bàn tay trước mặt anh:
- Anh nói xem em đang đưa mấy ngón tay?
Thiên Đức phì cười:
- Làm ơn đi, anh bị thương ở lưng đấy, không phải ở mắt đâu!
Tuyết Vũ gật gù. Anh nhìn cô lắc đầu ngán ngẫm. Biết vậy lúc nãy anh đã dọa cho cô môt trận rồi. Chợt nhìn thấy vết thương trên tay cô, anh gần như hét lên:
- Sao em không băng bó chúng lại? Lỡ nhiễm trùng thì sao?
- Không có gì đâu! Anh mới là người bị thương nặng nhất. Chút này đâu là gì!
- Không được! Thiên Đức vội ngồi dậy. Vết thương ở lưng vẫn còn đau khiến anh hơi khó khăn. Anh ra lệnh - Em lấy hộp thuốc lại đây đi!
Tuyết Vũ ngoan ngoãn làm theo lời anh. Cô ngồi xuống để anh băng bó vết thương. Lúc này trông anh thật hiền, vẻ lạnh lùng thường ngày biến đi đâu mất. Nếu anh suốt đời cứ luôn dịu dàng như vậy với cô thì tốt biết bao. Dường như nhận ra cô đang nhìn anh chăm chú, Thiên Đức ngẩng đầu lên bắt gặp cô đang vội quay đi chỗ khác.
- Sao vậy? Mặt anh dính cái gì à?
Tuyết Vũ lúng túng như gà mắc tóc:
- Đâu có, là em cảm thấy hơi đau lưng mà thôi! Hai ngày rồi vẫn chưa được ngủ trên một cái giường tử tế!
- Vậy thì lên đây!
Thiên Đức thản nhiên nằm sát ra một bên giường chừa lại một chỗ rộng cho cô. Tuyết Vũ hốt hoảng, cô lắc