Tuyết Vũ ngồi bên bờ sông lạnh vắng, không biết đã bao lâu. Chân cô tê đến nỗi không thể đứng lên, những làn gió lạnh đã làm khô đi nước mắt nhưng cô vẫn thấy đau rát cổ họng. Cô bấm điện thoại, tay hơi run. Đầu dây bên kia là một giọng nói ấm áp khẽ vang lên:
- Alo! Tuyết Vũ hả con?
Sau vài giây im lặng, Tuyết Vũ cắn chặt môi, thanh âm của cô không còn trong trẻo như thường ngày nữa, giọng cô khàn đục:
- Bố, có phải bố đã gây tai nạn hại chết bố của anh ấy không?
Ở đầu giây bên kia không một tiếng động, sự im lặng lạnh lẽo bao trùm. Ông Dương thở dài:
- Con đã biết hết rồi sao?
Tuyết Vũ không đè nén được cảm xúc, cô khóc nấc lên:
- Phải, con biết hết rồi, chúng con cũng đã kết thúc rồi. nhưng sao con mãi chẳng tin được đây là sự thật. Bố ơi nói cho con biết mọi chuyện chỉ là giả đi, là ác mộng phải không bố?
Ông Dương nén chặt lòng mình, ông biết lúc này con gái mình đang đau đến nhường nào:
- Bố xin lỗi!
Tuyết Vũ nghẹn ngào:
- Sao bố chưa từng nói cho con biết, sao lại đẩy con đi để âm thầm chịu đựng một mình? Sao bố khiến con trở thành một người con bất hiếu đến thế này?
- Xin lỗi con, bố đã quá ích kỷ, quá mất cảnh giác để phạm phải sai lầm khiến cuối cùng con phải chịu hậu quả do bố gây ra, bố thật sự không có can đảm để nói ra sự thật với con!
Tuyết Vũ cố giấu đi tiếng nấc xót xa bên trong cổ, lòng cô như đang cuộn chặt lên, trái tim