Hai năm sau…
Tuyết Vũ nhìn cảnh vật bên ngoài xe. Mọi thứ hình như không thay đổi mấy so với lúc cô rời đi. Hiểu Khiết đang lái xe nhìn sang cô cũng khẽ cười:
- Cảm giác trở về thế nào? Không tồi chứ!
Tuyết Vũ bật cười:
- Vẫn thế thôi! Nghĩ nhiều làm gì ệt, đằng nào thì sau khi làm xong việc này mình cũng sẽ đi!
Hiểu Khiết tiếc rẻ:
- Ừm, buồn thật. Cũng may Vương tổng gọi cậu quay lại làm nốt việc này nếu không chắc cậu sẽ không thể về dự đám cưới của mình mất.
Tuyết Vũ bật cười:
- Có thật là ngẫu nhiên không? Vương Khánh Quân chẳng phải là chồng tương lai cuả cậu hay sao? Lời của cậu Vương tổng làm sao không dám nghe kia chứ?
Hiểu Khiết ngượng ngùng:
- Bị cậu đoán trúng rồi! Thực ra thì mình cũng không muốn lạm dụng chức quyền đâu!
Tuyết Vũ mỉm cười:
- Sao phải bi quan thế, mình nhất định sẽ đến mà, làm phù dâu cho cậu nữa, còn nếu nhớ thì cậu có thể đến Đà Nẵng gặp mình!
Hiểu Khiết bĩu môi:
- Cậu cứ đùa, biết vé máy bay đắt lắm không, vả lại Khánh Quân cũng sẽ không ình đi xa đến vậy.
Tuyết Vũ tinh nghịch:
- Sao vậy? Anh ta sợ cậu chạy mất sao?
Hiểu Khiết cười hạnh phúc, ánh mắt cô lấp lánh niềm vui không che giấu:
- Anh ấy à, xa mình một ngày cũng sẽ không chịu nỗi.
Tuyết Vũ không nhịn được cười khẽ:
- Cậu đúng là tự tin quá đáng. Hai người chuẩn bị cho hôn lễ đến đâu rồi?
Hiểu Khiết không giấu được vẻ hạnh phúc trả lời:
- Mình cũng không biết nữa, mọi việc Khánh Quân đều tự tay chuẩn bị. Anh ấy nói sẽ ình một bất ngờ lớn!
Tuyết Vũ cũng mừng thay cho cô bạn, cô mỉm cười:
- Cậu thật hạnh phúc!
Nói xong Tuyết Vũ chợt thấy cay cay nơi khóe mắt. Thoáng thấy vẻ buồn bã xẹt qua trong đôi mắt Tuyết Vũ, Hiểu Khiết vội nói:
- Cậu cũng sẽ nhanh chóng tìm được hạnh phúc của mình thôi!
Tuyết Vũ không nói gì chỉ gượng cười, trong lòng nổi lên sự chua xót đến đau lòng. Đã qua lâu lắm rồi vậy mà nó vẫn đau đến vậy! Suốt hai năm cô luôn