Ngày hôm sau Tần Minh Trân tiếp tục đến thăm Hàn Lạc Vi.
Tưởng chừng như ngày hôm qua, con bé sẽ không chịu nghe những gì bà nói, nhưng không, khi bà vừa đến, con bé liếc nhìn bà một cái đáp một chữ "Mẹ!" rồi lại tiếp tục ăn cháo.
Tuy tiếng "mẹ" này của cô có chút lạnh nhạt, nhưng trong lòng Tần Minh Trân vẫn rất vui, ít nhất thì con bé vẫn nói chuyện với bà.
Hàn Lạc Vi tuy trong lòng có trách mẹ cô nhưng dẫu sao bà ấy cũng là mẹ ruột của cô, cô cũng không thể làm ngơ bà ấy được.
Tần Minh Trân cầm cặp lồ ng đi tới chỗ cô, "Mẹ có nấu một ít cháo mang tới cho con!"
Hàn Lạc Vi nhàn nhạt đáp, "Không cần đâu, con đã ăn sáng rồi!" Nói rồi cô đặt tô cháo vừa ăn xong lên tủ bên cạnh giường.
Tần Minh Trân thu lại cặp lồ ng, "Nếu con ăn rồi thì thôi vậy!"
Tần Minh Trân ngồi xuống ghế bên cạnh giường muốn nói lại thôi, bà bối rối nửa ngày không biết nên mở lời như thế nào.
Mà Hàn Lạc Vi sau khi ăn xong cháo cũng không để ý tới bà mà chuyên tâm đọc sách, đây là mấy cuốn sách mà cô đã nhờ Lục Hạo mang tới để mình giải trí khi nhàn rỗi.
Căn phòng cứ thế rơi vào trạng thái tĩnh lặng.
Một lúc sau Hàn Lạc Vi bỏ sách sang bên cạnh, tính xuống giường đi vào nhà vệ sinh, Tần Minh Trân thấy vậy vội vã đứng dậy đưa tay muốn đỡ cô lại bị cô thu tay kéo xa khoảng cách: "Con có thể tự đi!"
Lời này của cô như một cái gai đâm vào tim Tần Minh Trân, đứa con gái duy nhất mà bà hằng yêu thương, bây giờ lại cư xử với bà hết sức khách sáo.
Có lẽ đây chính là báo ứng cho những chuyện trước đây bà đã làm.
Sau khi Hàn Lạc Vi từ nhà vệ sinh trở lại, nhìn thấy Tần Minh Trân còn ngồi trên ghế đợi mình, cô lên tiếng nói: "Con đã không sao nữa rồi, không còn việc gì thì mẹ có thể về trước nghỉ ngơi đi!"
Tần Minh Trân đau lòng nhìn Hàn Lạc Vi, "Lạc Vi, mẹ biết trước đây đều là mẹ sai, cũng biết trong lòng con đang oán trách mẹ, mẹ không mong con tha thứ, chỉ xin con đừng cư xử với mẹ như người xa lạ như vậy, mẹ là mẹ ruột của con mà!"
Hàn Lạc Vi đi tới giường bệnh ngồi xuống, cô nhìn bà chất vấn: "Mẹ biết sai? Vậy đã biết là sai tại sao lúc đó mẹ còn làm chứ?"
Tần Minh Trân kích động nhìn cô, "Là mẹ lúc đó suy nghĩ nông cạn, lúc đó nhìn thấy cha con đối xử với Hàn Trạch Dương vô cùng yêu chiều, lại đối với con không lạnh không nóng, mẹ liền nghĩ chỉ cần để cậu ta làm cha con phật lòng để cha con đuổi cậu ta ra khỏi nhà thì cha con sẽ đối xử với con tốt hơn một chút, sẽ khiến con được sống hạnh phúc hơn!" Có người mẹ nào mà không thương con