Vừa vào tới nhà, Hàn Trạch Dương đã xông ngay vào bếp, nhìn Bạch Lăng Diệp đang vui vẻ nấu cơm trong bếp, anh không nhịn được mà tiến tới vòng tay ôm lấy eo cô từ phía sau.
Bạch Lăng Diệp đang luộc rau, quay đầu nhìn anh cười, "Anh về rồi sao? Đợi em một chút, luộc xong rau chúng ta liền ăn cơm!"
Hàn Trạch Dương không nói gì tựa đầu lên vai cô nhắm mắt, hít hít mùi hương trên cơ thể cô.
"Sao vậy? Có chuyện gì xảy ra sao?" Bạch Lăng Diệp lo lắng nhìn anh hỏi.
Hàn Trạch Dương vẫn không có mở mắt ra nói: "Không có, chỉ là anh nhớ em thôi!"
Bạch Lăng Diệp mỉm cười hôn nhẹ lên môi anh, "Như này đã hết nhớ chưa?"
Hàn Trạch Dương lập tức mở mắt, vòng tay xoay người cô lại, như vậy vẫn chưa đủ.
"Này, anh làm gì vậy, em còn đang nấu cơm!.
Ưm!" Lời cô còn chưa dứt đã bị nụ hôn của anh cắn nuốt lấy.
Khi hai người còn đang dây dưa triền miên thì tiếng chuông cửa vang lên phá vỡ bầu không khí.
Bạch Lăng Diệp vội vã đẩy anh ra, "Anh! Mau ra mở cửa!"
Hàn Trạch Dương cười cười buông cô ra xoay người đi mở cửa.
Bạch Lăng Diệp xấu hổ quay lại bếp, rau luộc đã chín nhừ, cô vội vã tắt bếp rồi vớt ra.
Hàn Trạch Dương vừa mở cửa, Bạch Tuấn Hiên đã lập tức xông vào, "Chị, anh rể! Em tới để ăn chực nè!"
Bạch Lăng Diệp cởi tạp dề từ trong bếp đi ra, "Sao vậy? Hôm nay không phải lên lớp sao?"
Bạch Tuấn Hiên gãi gãi đầu, "Không có! Chiều nay câu lạc bộ không có hoạt động nên em không ở lại trường nữa!"
Bạch Lăng Diệp người phía sau cậu đang có sắc mặt không được tốt lắm, "Cơm chị nấu xong rồi, mau vào rửa tay đi rồi tới ăn cơm!"
"Tuân lệnh!" Bạch Tuấn Hiên liền nhanh chóng chạy đi rửa tay.
Bạch Lăng Diệp liền đi tới ôm lấy cánh tay Hàn Trạch Dương, "Thôi nào! Nó là em trai em đấy!"
Hàn Trạch Dương chỉ lạnh lùng liếc nhìn cô.
Bạch Lăng Diệp thở dài, "Thôi được rồi, tối sẽ đền bù cho anh được chưa?" Nói rồi cô hôn nhẹ lên má anh, "Bây giờ thì mau đi rửa tay để ăn cơm!"
Trên bàn ăn, Bạch Tuấn Hiên nhìn chằm chằm vào món rau luộc đã chín nhừ, "Chị! Đây chắc không phải món chị nấu đâu ha?"
Bạch Lăng Diệp trừng mắt nhìn cậu lạnh giọng, "Sao hả? Không muốn ăn thì đừng ăn nữa!"
Bạch Tuấn Hiên nuốt nước bọt vội vã lắc đầu, "Không có! Em ăn ngay đây!" Mỗi lần chị cậu nhìn cậu với ánh mắt như vậy thì chắc chắn không phải là chuyện gì tốt, cũng may là chỉ có món rau luộc bị chín quá, các món khác đều bình thường.
Hàn Trạch Dương cầm đũa gắp một đũa rau lên, "Anh thấy món rau này cũng không tồi!"
Bạch Lăng Diệp trừng mắt nhìn anh, "Nếu đã vậy, thì anh ăn nhiều vào!"
Bạch Tuấn Hiên ở bên cạnh chỉ biết im lặng ăn cơm, hiện giờ cậu chỉ là một cái bóng đèn, cậu không có quyền lên tiếng.
Mấy ngày nay, sau khi tan làm, Thẩm