Chu Trình Ninh: "Mình sống rất tốt, cậu nhìn mình xem, không phải mập lên sao?"
Ấn Nhạc: "Béo thì không đến mức, nhưng đích xác là không gầy, sống không tệ là được rồi...!Chỗ ở bên này các cậu không cần phải dọn gấp, không phải nói là tính toán thi nghiên cứu sinh tại chức Hoa Đại sao? Chỗ này cách mấy trường học cũ không xa, còn xem như khá tiện để mượn sách...! vẫn tính dạy học ở Nhân Đại như cũ sao?"
Chu Trình Ninh: "Đúng vậy, giờ cách rất nhiều năm rồi không tiếp xúc với tài liệu giảng dạy đại học, đi phỏng vấn và thi viết chức trợ giảng trước đã, đến lúc đó lại thi nghiên cứu sinh, lấy được học vị rồi, chức danh cũng có thể đi lên dần dần."
Ấn Nhạc: "Mình không rõ vì sao Đại Chu cậu học và thi lên thạc sĩ ở Hoa Đại, thế nào lại cũng cứ muốn dạy ở Nhân Đại chứ?"
Lúc trước anh ấy tốt nghiệp rồi làm giáo viên cao trung, chủ yếu vẫn là do việc học không tinh, nhưng mà đối với Đại Chu ưu tú mà nói, anh thật sự không cách nào hiểu được vì sao phải ở Nhân Đại.
Chu Trình Ninh: "Cậu nhớ rõ giáo sư Đỗ của chúng ta chứ."
Ấn Nhạc nghe cái họ Đỗ này thì đột nhiên lại đau đầu: "Nhớ rõ chứ...!cô con gái Đỗ Duyệt của giáo sư Đỗ thật là rất khó để người ta quên, cùng một cái âm với tên của mình, lúc ấy còn đuổi theo mình đánh một con phố."
Nhắc đến giáo sư Đỗ, ấn tượng của Ấn Nhạc với Đỗ Duyệt càng sâu, lúc trước anh ấy vẫn xem như nổi tiếng trong ngành, mà tên Chu Trình Ninh càng vang dội trong ngành hơn cả anh.
Năm đó Đỗ Duyệt còn tưởng rằng anh ấy là đối tượng của Chu Trình Ninh, cố ý tới tìm anh mắng mỏ, sau khi biết anh ấy là nam thì lại không buông tha anh ấy, muốn anh ấy hỗ trợ đưa thư cho Chu Trình Ninh.
Mà có thể có thư tín gì cần chuyên đi đưa như thế? Trong đó chắc chắn là thư tình, cho nên anh ấy cự tuyệt.
Sau khi cự tuyệt xém nữa bị một trận đòn, còn hên anh ấy chạy lẹ.
Đỗ Duyệt còn muốn giáo sư Đỗ khắc nghiệt với anh ta chút, nếu không phải ba mẹ anh ấy là bạn của hiệu trưởng Hoa Đại, không chừng là bị nhằm vào thiệt.
Năm đó Đỗ Duyệt từng theo đuổi Chu Trình Ninh, lì lợm la liếm, nhưng Chu Trình Ninh chính là không thông suốt, cũng thản nhiên nói không thích kiểu con gái như cô ta.
Kiểu con gái thế nào nhỉ?
Yếu ớt lại cực tùy hứng, không biết nhân gian khó khăn, tiêu tiền ăn xài phung phí.
Tóm lại là khác nhau một trời một vực với tiểu tử nghèo như anh.
Sau khi anh nhìn thấy vợ, liền biết vợ là mẫu hình lý tưởng của anh.
Tiêu tiền cho vợ anh nguyện ý, anh còn càng hy vọng vợ có thể dùng nhiều tiền trên người cô, đừng có nghĩ cho người nhà hoài.
Tiêu chuẩn kén vợ kén chồng của anh hẳn là chả liên quan gì đến tính cách và giá trị quan, chỉ là gặp được đúng người đó thôi.
Không thích người nào đó, chỗ nào cũng là khuyết điểm.
Chu Trình Ninh: "Mấy năm nay Hoa Đại vẫn luôn có nhân tài dũng mãnh mà vào, mình không nhất định có ưu thế, khi đó giáo sư Đỗ khá yêu thích một học sinh khác, cơ hội cũng càng nguyện ý cho người kia hơn, mình không cách nào lay chuyển ý tưởng của giáo sư, hơn nữa mình lúc ấy chỉ là một tên đệ tử nghèo, chỉ mong có cái bát cơm, Nhân Đại cũng là một đại học tốt, bầu không khí dạy học tốt......!So với Hoa Đại, với mình mà nói thì vẫn là Nhân Đại có tiền đồ hơn."
Ấn Nhạc nghe xong, cảm thấy cái cuối cùng mới là lý do, "Giáo sư Đỗ khi trước tuy cũng khen cậu, nhưng cứ treo Ông Giai Cam bên miệng hoài, sau này Ông Giai Cam kết hôn với Đỗ Duyệt, lại sau nữa mình cũng không rõ lắm, mình cũng không biết giáo sư Đỗ có về hưu chưa......!so sánh với Hoa Đại, Nhân Đại thích hợp để cậu phát triển hơn."
Cái tên Ông Giai Cam này, nhiều năm như vậy, anh ấy còn chưa có quên, rốt cuộc người này cũng là nhân vật phong vân trong trường.
Gia cảnh hậu đãi, học tập tốt nữa, tóm lại là chỗ nào cũng rất tốt, bọn họ học tiếng Trung, nên con gái khá nhiều, mấy cô ấy đàm luận về Ông Giai Cam thì càng nhiều hơn, nghe mà anh ấy đau lỗ tai.
Hoa Đại, Nhân Đại còn có mấy đại học như Giang Đại vân vân, đều ở trong một vòng, thành một khu tập trung trường học, bởi vì có Hoa Đại ở đây, trường khác tuy cũng là trường rất tốt, nhưng sức cạnh tranh vẫn là yếu hơn Hoa Đại một chút, nhân tài ưu tú dũng mãnh vào Hoa Đại, cả một đám gọt nhọn đầu chỉ vì mấy cái vị trí thế thôi, nên đúng là Nhân Đại tốt hơn.
Từ Hương Quyên không biết ông chồng nhà mình từng có một đoạn quá khứ như vậy, trước lúc ba sắp nhỏ trở về, cô đều đang dọn dẹp nhà cửa.
Đến lúc đó phải mua mành về, không biết ở bao lâu, nhưng kiểu gì cũng phải ngăn cách phòng bếp với phòng ngủ ra.
Chờ lát nữa người một nhà ăn trưa rồi còn phải đi cao ốc bách hóa mua mua mua.
"Mẹ, con đói bụng."
Qua Qua: "Không phải vừa nãy chị mới cho em ăn quýt sao?"
Ngưu Ngưu: "Quýt không no."
Từ Hương Quyên: "Chờ ba về rồi liền đi ăn cơm, ăn cơm nóng hôi hổi."
Căn nhà này hiển nhiên đã được quét tước sẵn, nhưng rốt cuộc không kỹ được đến đâu, cô còn phải dọn dẹp lại góc cạnh một lần, mạng nhện thì đến lúc đó để A Ninh dọn.
Tới đây rồi, trời xa đất lạ, tuy không biết sẽ ở bao lâu, nhưng kiểu gì cũng phải mua đồ.
Chăn dày có thể để muộn chút, chăn mỏng với chiếu thì đều phải mua, còn phải mua cái quạt điện.
Không mua quạt điện thì vào hè chịu không nổi.
Ngưu Ngưu đói bụng, Từ Hương Quyên không muốn Ngưu Ngưu ăn quá no, rốt cuộc còn phải ra ngoài ăn cơm, màn thầu đều ăn sạch rồi, không ăn hết để đó cũng thiu, lương khô đã hết, xem xem cái bọc nhỏ mẹ cô cho là món gì đã.
Từ Hương Quyên tìm được cái bọc nhỏ mẹ cô cho, vải bọc vải.
Bên trong này vẫn là thịt khô và một ít quả hạch, khi cô sờ đến bọc đó đã đoán được một ít, bóc cho Qua Qua và Ngưu Ngưu mỗi đứa một quả hạch đào, Từ Hương Quyên lấy một cái túi nhỏ trong bọc ra.
Cô biết trong này là gì, ba mẹ cô nhét tiền trong túi.
Để tới tối đếm xem có bao nhiêu đi.
Qua 20 phút, Chu Trình Ninh rốt cuộc đã trở lại.
Qua Qua: "Ba, sao ba không mang đồ ăn về? Bụng Ngưu Ngưu đều đói dẹp lép rồi."
Ngưu Ngưu phối hợp lời chị gái nói, sờ sờ cái bụng nhỏ không chỉ không dẹp lép mà thật ra còn có hơi vểnh lên: "Đói."
Từ Hương Quyên: "Không nhìn ra được bẹp bao nhiêu, chúng ta đi ăn cơm trước đi, ăn xong lại đi dạo cao ốc bách hóa."
Cô lấy túi tiền trong quần áo ra, lại lấy ra túi xách của cô trong túi hành lý, Chu Trình Ninh cũng vội giao tiền cho vợ.
Trước lúc giao cho vợ anh còn tự đếm trước một lần, chỉ sợ rớt.
Tới Hoa Đô rồi, sổ tiết kiệm ở nhà của Từ Hương Quyên liền không có tác dụng gì, sổ tiết kiệm trong nhà muốn rút tiền còn hạn chế địa vực, lúc này tiền mặt mới là món cần chuẩn bị khi ra ngoài.
Ngưu Ngưu thấy mẹ lấy túi xách ra, nhóc cũng móc ra cái ví tiền nhỏ màu hoa hồng của mình.
Từ Hương Quyên nháy mắt ra hiệu cho Qua Qua, Qua Qua nháy mắt đã hiểu, khuyên em trai đừng có lấy ví tiền ra, túi tiền của người lớn không dễ bị cướp, của trẻ con lại đặc biệt dễ bị cướp, bé cũng không có mang theo ví tiền của bé ra cửa đây.
Ngưu Ngưu bị chị thuyết phục, không mang theo ví tiền nhỏ màu hoa hồng của mình ra cửa.
Chu Trình Ninh: "Quyên, năm nay anh phải chuẩn bị thi nghiên cứu sinh Hoa Đại, còn phải chuẩn bị đi Nhân Đại phỏng vấn trợ giảng, có lẽ không có thời gian gì...!Chờ được thăng lên giảng viên rồi, bên Nhân Đại sẽ phân phối nhà ở, trường học phân phối nhà ở là có điều kiện, hiện tại anh cơ bản là đủ điều kiện rồi, đến lúc đó nhà chúng ta có thể dọn qua đó."
Nhân Đại phân phối nhà ở không phải kiểu trực tiếp đưa nhà, mà là giá sẽ rẻ hơn không ít, có thể trả tiền theo tháng, thẳng đến khi trả hết, điều kiện là phải có phối ngẫu, có con cái, giảng viên độc thân không được phân phối.
Hiện tại có vài trường, tốt nghiệp đại học còn phân phối nhà ở, nhưng tài nguyên rốt cuộc có hạn, không phải mỗi trường đều có thể phân như vậy.
Lúc trước anh làm giảng viên ở Nhân Đại, ngạch cửa giảng viên ở Nhân Đại còn chưa cao như bây giờ vậy, tuy anh không làm được bao lâu đã về quê, nhưng về tình cảm có thể tha thứ, hiện tại đã qua nhiều năm như vậy, đồng nghiệp lúc trước cũng không nhất định còn mấy người có thể lưu lại.
Tóm lại chính là bắt đầu lại từ đầu, phỏng vấn trợ giảng Nhân Đại, tham gia thi nghiên cứu sinh năm nay, học tại chức lấy một cái học vị.
Từ Hương Quyên: "Ý này không phải là chúng ta còn phải ở đây một đoạn thời gian sao? Vậy anh phải mời anh bạn cũ kia của anh ăn cơm...!Khi nào đó mời nhà bọn họ đến ăn cơm đi, chỗ tuy không lớn, nhưng em thấy vẫn có thể đãi khách được."
Căn nhà này không phải nhà trống, có giường còn có gas, nói rõ người ta thật sự có suy xét qua, cứ việc không cẩn thận lắm, nhưng mà lại thật sự dụng tâm.
Chu Trình Ninh cảm động: "Quyên, cảm ơn em."
Từ Hương Quyên: "Cảm ơn em làm gì? Ngưu Ngưu đều phải đói lả rồi, đi ăn cơm trước đi."
Lúc cô tới đã chú ý đến một quán mì trộn tương, chờ người một nhà đều ra khỏi cửa, cô rất có mục đích mà đi tìm quán mì trộn tương kia.
"Ba chén mì trộn tương*, 2 lồng bánh bao đậu hủ nhỏ." Người một nhà ngồi xuống, Từ Hương Quyên liền gọi món cho cơm trưa.
*: Đây là một món mì có nguồn gốc từ Sơn Đông TQ, tên hán việt của nó là trác tương diện (miến), cái chữ trác ở đây là chần, ấy là vì nước sốt đậu tương được chao qua dầu.
Phần sốt có địa phương nấu thành màu vàng, còn sốt màu đen thì hay được ăn ở những vùng tiếng Tấn (những vùng phía bắc Trung Quốc) và loại mì được dùng thường là mì bản rộng.
Món mì Jajangmyeon của Hàn Quốc là bắt nguồn từ cái món này đây (nhưng nó được biến tấu khác đi, món này xuất hiện ở Hàn năm 1905 ở một nhà hàng Trung do người Sơn Đông nhập cư mở), món này còn có nhiều phiên khác phụ thuộc vào vùng miền và đất nước nó du nhập, mình sẽ để hình mình thích ở dưới.
[Nguồn: mình tổng kết gọn lại từ Wikipedia, bạn nào muốn biết thêm hãy lên đó tra - Editor là Penallral - Xu nha, truyện đăng trên mấy trang khác ngoài wattpad và wordpress của mình đều là ăn cắp]
Chờ người phục vụ tránh ra rồi, Từ Hương Quyên mới nói: "Vẫn là nhà mình nấu ăn thì rẻ hơn."
Sau khi Chu Trình Ninh tới Hoa Đô, anh quyết định không phát biểu quan điểm với việc vợ mua đồ, mấy món trước kia ở nhà đều sẽ bảo đắt ở chỗ này cũng không dám nói nữa.
Đắt thì đắt, nhưng phải chờ vợ nói đắt, anh mới có thể phụ họa vài câu.
Ba chén mì trộn tương phối với 3 chén canh trứng, Từ Hương Quyên nhờ người phục vụ lấy thêm cái chén không đến.
Mì trộn tương cần trộn đều lại ăn, Chu Trình Ninh trộn đều trước cho vợ, sau lại trộn đều cho mình.
Từ Hương Quyên thì lại chăm cho hai đứa nhỏ trước.
Qua Qua và Ngưu Ngưu ăn một chén mì trộn tương, cái chén không không lớn, là xin cho Ngưu Ngưu.
Trộn đều mì rồi, gắp mấy đũa cho vào trong chén Ngưu Ngưu, dư lại đều là của Qua Qua, Từ Hương Quyên đút Ngưu Ngưu ăn mì trộn tương, lúc Ngưu Ngưu ăn bánh bao nhỏ thì cô mới ăn mì trộn tương của mình.
Mì trộn tương quan trọng vẫn là tương, hương vị của tương quán mì này xào cũng không tệ lắm, trong này có thịt viên, tuy đắt chút, nhưng không lỗ.
Từ Hương Quyên đã có cảm giác chắc bụng, "A Ninh, anh còn có thể nuốt trôi không? Em no rồi, ăn cái bánh bao nhỏ nữa là gần được."
Một chén mì trộn tương phân lượng rất đủ, tuy Ngưu Ngưu đã ăn xong mấy đũa mì trộn tương của nhóc rồi, nhưng Qua Qua vẫn chưa, cô còn ăn thay Qua Qua một ít, chính cô còn thừa nửa chén đây.
Chu Trình Ninh trực tiếp dịch cái chén của vợ đến trước mặt mình: "Nuốt trôi."
Ấn lượng cơm ăn ngày thường của anh, tuyệt đối có thể nuốt trôi, căn bản chỉ là chút lòng thành.
Cơm trưa ăn chả thừa tí nào, người một nhà đi cao ốc bách hóa.
Ngưu Ngưu ăn no rồi không muốn đi đường, để cho ba bế, Qua Qua thì lại là tay trong tay với mẹ.
Tìm người hỏi đường đến cao ốc bách hóa vẫn là có thể tìm.
Cao ốc bách hóa của Hoa Đô lớn hơn của huyện thành nhiều, hàng hóa rực rỡ muôn màu, Qua Qua và Ngưu Ngưu nhìn chằm chặp một quả cầu thủy tinh không chớp mắt, trong quả cầu thủy tinh có một người tuyết.
Từ Hương Quyên thấy chỉ là quả cầu thủy tinh, mấy đứa nhỏ nhìn nhìn là được.
Cô tìm một người bán hàng hỏi: "Xin chào, bọn tôi muốn mua khá nhiều thứ, xin hỏi có thể đưa đến tận nhà cho bọn tôi chứ?"
"Cái này thì chị phải trả tiền riêng, cao ốc bách hóa bọn tôi đúng là có xe đưa hàng...!Tôi hỏi giúp chị chút nhé." Người bán hàng phụ trách mảng gia cụ đi tìm người hỏi.
Căn nhà họ ở kia có bàn, bếp gas và khí than, lại không có ghế dựa và tủ, vẫn là phải mua gia cụ.
Cao ốc bách có vật phẩm có thể "giao hàng tận nhà", đại khái chỉ có gia cụ.
Ngày thường tới mua gia cụ cơ bản đều là người trong nhà dọn đi, không có cần xe đưa, cho nên người bán gia cụ hỏi một vòng, mới trở về nói cho bọn họ có xe rảnh, có thể đưa, nhưng đưa một lần phải trả 5 tệ.
5 tệ cũng không ít, nhưng Từ Hương Quyên vẫn là hẹn cái xe kia, trừ bỏ gia cụ, cô còn muốn mua cái khác.
Ở bên chỗ gia cụ, Từ Hương